Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 14 : Tiếp sóng

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kì Nhạc mang theo túi lớn túi nhỏ đứng hóa đá trước cửa, trên mặt

hiện lên vẻ kinh sợ, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo. Hai

người kia cũng ngẩn ra, hiện trường yên lặng một giây, sau đó Ninh Tiêu

mới hoàn hồn lại: “Đóng cửa.”



Kì Nhạc im lặng đi vào nhà, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ninh

Tiêu rời khỏi cơ thể của Mặt Trẻ Con, nhờ góc độ quan sát, cậu thấy rất

rõ bộ phận tương liên của bọn họ, biểu tình trên mặt lại nứt ra: “= 口 =”



Ninh Tiêu khẽ nhíu mày, thấy đối phương không còn thờ ơ như lúc

trước, điều đó chứng tỏ chuyện này ít nhiều vẫn gây đả kích hoặc ảnh

hưởng đến người nọ, hắn cảm thấy sự khó chịu khi ban nãy bị ngó lơ ở

bệnh viện đã giảm bớt một chút, hắn vừa định mở miệng thì Mặt Trẻ Con

bên cạnh đã tỉnh táo lại, vội vàng cầm quần áo lên che thân thể: “Anh

Tiểu Viễn.....”



Kì Nhạc nghe gọi tên, rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội vàng đưa tay che

mắt mình rồi chạy như điên về phòng ngủ: “Hai người cứ tiếp tục đi, đừng để ý tới tôi.....” Cậu nhanh chóng chạy vào phòng chốt cửa lại, bỏ

mặc hai người trong phòng khách ngơ ngác nhìn nhau, Mặt Trẻ Con hỏi:

“Tiêu, làm sao bây giờ.....”



Ninh Tiêu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng chặt, sau đó nhìn

khóe mắt đỏ hoe của Mặt Trẻ Con, cảm thấy mất hết hứng thú, hắn dùng

khăn tắm quấn ngang eo rồi chậm rãi bước đi.



Lúc này Kì Nhạc đang tựa lưng vào cửa phòng vỗ vỗ ngực để an ủi trái

tim đập thình thịch của mình, tuy đã sống hơn 20 năm nhưng cậu chưa từng xem một cái AV nào, huống chi là cảnh tượng kích thích như vậy, lại còn được xem trực tiếp mới chết chứ. Trong đầu Kì Nhạc chỉ hiện lên một ý

nghĩa duy nhất, mẹ nó, dã man quá!



Kì Nhạc và chủ nhân cơ thể này giống nhau, sau khi khai giảng sẽ trở

thành sinh viên năm ba, nhưng cậu không có chỗ ở, trường đại học Y của

Cố Bách và trường đại học của cậu nằm chung một khu, vì thế cả hai cùng

thuê một phòng trọ ở gần trường. Cố Bách là người rất nhã nhặn, chưa

từng đề cập đến vấn đề này, bọn con trai trong lớp cũng hay bàn tán về

loại phim kia, nhưng Kì Nhạc chỉ nghe nói chứ chưa từng xem qua, bởi vì

Cố Bách bảo xem mấy thứ này rất dễ khiến người ta kích động, không tốt

cho cơ thể, không cho cậu xem, bây giờ nghĩ lại mới biết người này có

mục đích khác, vậy mà lúc đó Cố Bách nói cái gì cậu cũng tin, nhưng nghĩ đến việc người nọ học y vì cậu, chút oán hận còn sót lại cũng lập tức

tan biến.



Nghĩ đến Cố Bách, trái tim bị tổn thương của Kì Nhạc rốt cuộc cũng

bình thường trở lại, cậu lấy mấy thứ vừa mua ra để bắt đầu làm việc,

đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Kì Nhạc quay đầu lại: “Có chuyện gì?”



Ninh Tiêu nhìn cậu: “Sao đột nhiên cậu lại quay về đây?”



“Có việc thì về.”



“Có việc gì?”



Kì Nhạc kì quái hỏi: “Liên quan gì đến anh?”


Ẻo Lả và Mặt Trẻ Con cũng lắc đầu: “Không tin!”



Kì Nhạc nổi điên, trừng mắt nhìn bọn họ: “Tôi sẽ không nghĩ quẩn, tôi không phải là Trịnh Tiểu Viễn ngày xưa cám ơn! Đừng dùng tiêu chuẩn

trước kia phán đoán suy nghĩ của tôi! Tôi và Trịnh Tiểu Viễn vốn dĩ

không phải cùng một người được chưa?!”



Diệp Thủy Xuyên và Ẻo Lả hít một hơi, tiến lên túm Kì Nhạc lắc lắc:

“Tỉnh lại đi Tiểu Viễn, em mau tỉnh lại đi, em tỉnh lại đi a a a a!”



“Chết tiệt!” Kì Nhạc bị lắc đến choáng váng, cậu dùng sức giãy giụa, “Ông đây rất tỉnh táo!”



Hai người kia tiếp tục lắc: “Thôi tiêu rồi, em bị cái thằng điên kia lây bệnh rồi! Mau trở lại thế giới bình thường đi a a a!”



Kì Nhạc vốn bị đụng trúng đầu, rốt cuộc cũng chịu hết nổi, thành công hôn mê tiếp, Ẻo Lả đỡ lấy cậu: “Mày nói xem.... Chúng ta có nên đưa

nó đến khoa tâm thần kiểm tra hay không?”



“Kiểm cái con khỉ!” Diệp Thủy Xuyên trợn mắt, “Tao đã hỏi y tá rồi,

hai đứa chung phòng với nó đã từng đến khoa tâm thần, mày thấy hai đứa

nó có giống người bình thường không? Không thể để Tiểu Viễn đến đó

được!”



Ẻo Lả gật đầu: “Mày nói cũng có lí, đi thôi, đưa nó về bệnh viện xử lí vết thương trước.”



“Ừ.”



Kì Nhạc hôn mê không lâu lắm, sau khi mở mắt liền phát hiện mình đã

quay lại bệnh viện, ngồi bên giường là một người rất quen thuộc, người

đó chính là Cố Bách, Kì Nhạc há to miệng: “Anh tới đây làm gì?”



“Bên ngoài đang truyền nhau một vài tin đồn thất thiệt, tôi không tin nên tới xem cậu một chút.” Cố Bách quan sát đối phương, “Cậu sao rồi?

Về nhà tìm tranh à?”



“Ừ, tôi sợ tìm không thấy.... Anh sẽ đánh tôi.” Kì Nhạc dùng ánh

mắt mong chờ nhìn Cố Bách, cố gắng tỏ vẻ đáng thương để Cố Bách cho cậu

thư thả thêm mấy ngày nữa, ai ngờ lại thấy người nọ gật đầu nói: “Đúng.”



Kì Nhạc: “.....”



Đồ khốn, sao cậu có thể đối xử với người khác tàn nhẫn như thế?



Kì Nhạc bất lực thở dài, nhìn xung quanh một chút, đột nhiên ngẩn ra: “Đây là đâu?”



“Phòng bệnh đơn, tôi sợ cậu lại phạm sai lầm cũ nên đã chuyển phòng

cho cậu, dù sao chỉ ở một ngày, mọi chi phí do tôi trả, cậu cứ yên tâm.” Cố Bách giải thích, sau đó xoay người mở giường xếp ra, “À, để phòng

ngừa trường hợp xấu nhất, tôi sẽ ở lại đây giám sát cậu cho đến khi cậu

xuất viện.”



Kì Nhạc: “= 口 =!!!”