Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 15 : Kế hoạch

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Do điện thoại của Kì Nhạc đã tắt máy, Diệp Thủy Xuyên không thể liên

lạc với cậu được, cảm thấy rất bất tiện, vì thế đã giúp cậu sạc đầy pin. Kì Nhạc xoay người về phía tủ đầu giường liền nhìn thấy, tiện tay cầm

nó lên coi, bây giờ vẫn chưa đến khuya, cậu quay sang nhìn Cố Bách: “Bọn họ về hết rồi à?”



“Diệp Thủy Xuyên định ở lại, nhưng thấy tôi tới đây nên về rồi.” Cố

Bách ngồi xuống giường, “Tôi đã hỏi anh ta, anh ta nói không biết gì về

chuyện cậu và Tiểu Nhạc quen nhau.”



“Bình thường thôi, anh cũng có biết đâu?”



Cố Bách cảm thấy rất khó hiểu: “Rốt cuộc hai người quen biết nhau như thế nào?”



Kì Nhạc ngẩng đầu nhìn trời: “Tôi mất trí nhớ.”



Cố Bách: “.....”



Kì Nhạc liếc anh một cái: “Không sao, chờ tôi khôi phục trí nhớ sẽ nói cho anh biết.”



Cố Bách cảm thấy cũng chỉ còn cách này: “Cho tôi số điện thoại của cậu đi, sau này còn biết đường liên lạc.”



“Ừ, số điện thoại của tôi là.....” Kì Nhạc đột nhiên im lặng, Cố

Bách tỏ vẻ thấu hiểu: “Mất trí nhớ nên không nhớ phải không?”



Kì Nhạc gật đầu, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã đọc

số điện thoại trước kia của mình rồi. Cố Bách liếc cậu một cái, cầm điện thoại của đối phương lên bấm gọi vào số của mình. Nhìn số hiển thị trên màn hình, Cố Bách cảm thấy khá quen mắt, vì thế liền bấm tắt rồi vào

xem lịch sử cuộc gọi, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Buổi tối mấy hôm trước,

người gọi điện thoại cho tôi là cậu à?”



“Mấy hôm trước....” Kì Nhạc chợt nhớ lúc biết được tin mình chết,

cậu đã gọi điện thoại cho người này, cậu nháy mắt mấy cái, “Tôi lờ mờ

nhớ tới lời nhắn nhủ của Tiểu Nhạc nên bấm gọi, nhưng sau khi điện thoại kết nối, tôi lại quên mất mấy thứ đó đặt ở đâu, vì vậy tôi không dám

lên tiếng.”



Câu trả lời rất hợp tình hợp lí, Cố Bách không hề nghi ngờ, chỉ nhìn đồng hồ rồi tắt đèn: “Ngủ đi.”



Rèm cửa sổ trong phòng không được kéo lại nên trong phòng không tối

lắm, Kì Nhạc có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của Cố Bách, đột nhiên mở

miệng hỏi: “Rốt cuộc anh thích Kì Nhạc ở điểm nào?”



“Thích thì thích, cần có lí do sao.” Giọng nói của Cố Bách rất nhẹ,

không nhanh không chậm, “Nhiều năm như vậy, tôi đã quen với việc có cậu

ấy ở bên cạnh, không thể chấp nhận người nào khác, có gì không?”



“.... Chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.” Kì Nhạc nhìn trần nhà, nghĩ tới

quãng thời gian cả hai còn là bạn bè, không khỏi thở dài, cậu thật sự

chỉ xem người này là bạn, nếu biến thành người yêu.... Cậu cảm thấy

mình cần phải chuẩn bị tâm lí một chút, cậu nhích nhích sang giường bên

cạnh: “Sau này anh có dự tính gì không?”



Cố Bách im lặng một lúc: “Không biết.”
Bác sĩ đi ra ngoài, vừa lúc gặp một y tá ở hành lang, thuận miệng nói chuyện phiếm: “Tôi mới đưa thuốc cho một bệnh nhân, cậu ta nói mình bị

mất ngủ, nhưng tôi nghĩ nguyên nhân thật sự là do ảnh hưởng tâm lí, vì

vậy tôi mới đưa vitamin cho cậu ta, gạt cậu ta rằng đó là thuốc ngủ, sau khi uống xong chắc chắn cậu ta sẽ ngủ ngon.....”



“Ừm, ý kiến hay.”



Kì Nhạc hoàn toàn không hề biết chuyện này, cậu nghiền nát “thuốc ngủ nhập khẩu từ nước ngoài”, sau đó dùng giấy gói lại rồi đem đi giấu ở

một chỗ bí mật, cảm thấy vô cùng hài lòng. Cố Bách quay lại rất nhanh,

hai người ăn uống qua loa cho xong bữa. Kì Nhạc tính toán thời gian,

thấy sắc trời bên ngoài đã tối liền bước qua, thần sắc ảm đạm nói: “Tôi

sực nhớ mình có chuyện cần phải nói với Ninh Tiêu, tối nay kêu anh ta

tới đây giúp tôi được không?”



Cố Bách ngạc nhiên hỏi: “Hắn chịu đến sao?”



Kì Nhạc hỏi lại: “Nếu hắn đến thì thế nào?”



Cố Bách định chờ người này xuất viện sẽ nói chuyện rõ ràng, bây giờ

rất khó nói gì, vả lại anh cũng không tin Ninh Tiêu sẽ đến, vì thế liền

đồng ý. Kì Nhạc đi ra ngoài gọi điện thoại, Ninh Tiêu ở đầu dây bên kia

im lặng trong chốc lát rồi mở miệng: “Tôi nhớ hôm qua cậu nói sau này

chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa mà.”



“Đừng có nói như kiểu lúc trước chúng ta có quan hệ gì, tôi muốn nói

chuyện với anh, anh dám không? Nếu không có can đảm đến thì cứ nói

thẳng, tôi sẽ lập tức cúp điện thoại.”



Ninh Tiêu bị thái độ của đối phương khiêu khích, lạnh lùng nói: “Được, tôi đến, tôi muốn nhìn xem cậu định làm trò gì.”



Kì Nhạc thở phào nhẹ nhõm, sau đó trở về thông báo. Lúc đầu Cố Bách

không tin, đến khi thấy Ninh Tiêu xuất hiện mới chịu rời đi, dù sao để

phòng ngừa trường hợp xấu xảy ra, bọn họ đã đem quần áo về hết, chỉ còn

mỗi bộ đồ bệnh nhân, Cố Bách không tin người này còn có thể trốn viện.



Ninh Tiêu khoanh tay: “Muốn nói gì?”



“Anh để tôi suy nghĩ chút đã.” Nói xong câu đó, Kì Nhạc chạy ra cửa

sổ nhìn xuống sân, nương theo ánh đèn nhìn thân ảnh càng lúc càng xa của Cố Bách, sau khi thấy người nọ đã đi hẳn mới thu hồi tầm mắt. Cậu đưa

lưng về phía Ninh Tiêu, rót một li nước ấm, đổ hết thuốc ngủ vào, vừa

lắc lắc li nước vừa nói: “Chúng ta bắt đầu nói chuyện đi.”



Anh tới bệnh viện, chắc chắn tối nay Mặt Trẻ Con sẽ không ở nhà trọ,

không còn ai có thể cản trở tôi nữa, chờ sau khi anh ngủ rồi, tôi sẽ mặc đồ của anh để về nhà, nhà trọ chỉ còn mỗi mình tôi! Muốn làm gì thì

làm!



Kì Nhạc càng nghĩ càng hưng phấn, quay đầu lại cười với Ninh Tiêu: “Ha ha ha.”



Ninh Tiêu: “.....”