Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 16 : Xuất viện

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kì Nhạc nín thở nhìn Ninh Tiêu uống nước, sau đó nghe Ninh Tiêu hỏi: “Vị gì đây?”



“À,” Kì Nhạc giải thích, “Ly này vừa đựng nước trái cây xong.” Lúc

nghiền thuốc Kì Nhạc có thử qua một chút, vì thế mới biết nó có vị trái

cây. Cậu âm thầm quan sát, thấy Ninh Tiêu không có phản ứng gì mới thở

phào nhẹ nhõm. Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, Kì Nhạc hỏi một số

chuyện về chủ nhân cơ thể này, Ninh Tiêu không những không tỏ ra mất

kiên nhẫn mà còn giải đáp tất cả các vấn đề. Kì Nhạc nhìn đồng hồ: “Bọn

họ có biết anh đến bệnh viện không?”



“Không, thế nào?”



“Hỏi cho biết vậy thôi.” Kì Nhạc an tâm, “Trở lại vấn đề chính đi,

sau này chúng ta vẫn phải thường xuyên chạm mặt nhau, dù thế nào đi nữa

cậu ta cũng là em trai của tôi....”



“Cậu ta?” Ninh Tiêu cúi đầu lặp lại, “Là ai?”



Kì Nhạc ho khan một tiếng: “Tôi bị mất trí nhớ, nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhớ ra tên của cậu ta.”



“Hôm qua cậu còn nói cả đời này cũng không thể khôi phục trí nhớ mà.”



“..... Anh làm ơn giữ im lặng, nghe tôi nói trước đã.”



Ninh Tiêu đành phải làm theo lời đối phương, trước kia vừa nhìn thấy

Trịnh Tiểu Viễn hắn liền cảm thấy phiền, không muốn phí một giây với

người này, nhưng bây giờ không giống, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác, giống như thay da đổi thịt vậy,

huống hồ bộ dáng của người này cũng không tệ, nếu là bây giờ, hắn không

ngại phí một chút thời gian.



“Anh và em trai tôi đang yêu nhau, tôi chỉ có một đứa em này.....”



Ninh Tiêu lên tiếng cắt lời: “Cậu nghe ai nói cậu chỉ có một đứa em thế?”



“.... Tạm thời tôi chỉ biết tôi có một đứa em, anh đừng ức hiếp người mất trí nhớ, làm ơn câm miệng lại, cảm ơn!”



Ninh Tiêu khẽ nhíu mày, thấy đối phương có xu hướng xù lông, hắn

không những không bực tức mà còn cảm thấy thích thú, vì thế im lặng chờ

đối phương nói tiếp.



Kì Nhạc liếc nhìn đồng hồ, trong lòng bắt đầu nổi điên, chuyện này

không khoa học, đã hơn năm phút rồi, sao tên biến thái này vẫn chưa ngủ? Cậu kiên nhẫn nói tiếp: “Chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm, dù gì

cũng là người quen, tôi không muốn làm lớn chuyện, sau này chúng ta tiếp tục làm bạn bè đi, phiền anh chăm sóc em trai tôi, chúc hai người hạnh

phúc.”



Ninh Tiêu vẫn đứng yên tại chỗ: “Chỉ chơi đùa một chút thôi, có cần nghiêm túc vậy không?”



Anh thật sự không phải là loại cặn bã bình thường, Kì Nhạc giật giật

khóe miệng: “Tùy anh, nhưng trong thời gian hai người ở chung với nhau,

anh phải đối xử tốt với cậu ấy.”



Ninh Tiêu không trả lời, chờ cậu nói tiếp. Kì Nhạc im lặng ngồi tại

chỗ, khóc không ra nước mắt, tại sao đến giờ mà tên này vẫn chưa chịu

ngủ? Chẳng lẽ phải lên giường nằm mới có tác dụng?! Ninh Tiêu đợi một

lúc, sau đó nhíu mày nói: “Chỉ vậy thôi sao? Cậu gọi tôi tới chỉ để nói

mấy câu nhảm nhí này à?”



“Nhảm nhí cái gì?” Kì Nhạc nghiêm túc phản bác, “Ít nhất bây giờ chúng ta đã là bạn bè, không phải sao?”


Bác sĩ áy náy nói: “Xin lỗi, tôi không nên lấy vitamin ra gạt cậu.....”



Kì Nhạc sững sờ: “Anh nói cái gì?!”



“Tôi sẽ đem thuốc ngủ thật tới, cậu chờ tôi một chút!” Bác sĩ quay

đầu bỏ chạy, sau đó nhanh chóng quay trở lại, cầm viên thuốc trong tay,

hứa hẹn nói: “Đây là thuốc thật!”



“Tôi không tin.”



“Thuốc thật mà! Không có gạt cậu đâu.”



“Không tin.”



“Phải làm sao cậu mới chịu tin?”



Kì Nhạc nghiêm túc nói: “Anh uống thử cho tôi xem trước, nếu là thuốc thật, sau khi chúng ta tỉnh ngủ sẽ nói tiếp.”



Bác sĩ nghĩ nghĩ, cắn răng nói: “Được!”



Bác sĩ ném vỉ thuốc cho Kì Nhạc, mình thì cầm một viên lên uống, sau

đó nhanh chóng lăn ra ngủ. Đúng lúc này, Diệp Thủy Xuyên và Cố Bách trở

về phòng, tình cờ nhìn thấy Kì Nhạc đang vuốt ve mặt bác sĩ, cười dâm

đãng nói: “Cháu trai, cháu rơi vào tay của ta rồi ha ha ha ha.....”



Diệp Thủy Xuyên: “......”



Cố Bách: “......”



Diệp Thủy Xuyên hoảng hốt: “Này.... Bác sĩ bị sao vậy? Có phải do

em làm không? Tiểu Viễn, chúng ta chạy mau, đừng để bị người khác phát

hiện!”



“Không, em phải cởi sạch quần áo của hắn! Đừng cản em, tránh ra! Ít

nhất cũng phải để em đá hắn mấy cái!” Kì Nhạc cố gắng tránh né, muốn

nhào tới ăn thua đủ với bác sĩ, cuối cùng bị Diệp Thủy Xuyên và Cố Bách

lôi đi, nhét vào trong xe, lúc này mới chịu nghe lời.



Sau khi cả bọn quay trở lại nhà trọ, Kì Nhạc giả vờ lục lọi khắp nơi

tìm mấy món đồ kia. Cố Bách nhìn thấy chúng, lảo đảo một chút, khóe mắt

cũng ửng đỏ.



Kì Nhạc ngẩn người, tâm tình trầm xuống, người này.... Chưa từng tỏ ra chật vật như thế trước mặt người khác.



Giờ phút này trong mắt Cố Bách chỉ có những món đồ nọ, anh khàn khàn

nói cảm ơn, sau đó cầm chúng rời đi. Diệp Thủy Xuyên kinh ngạc hỏi: “Cái gì vậy?”



Kì Nhạc không trả lời, chỉ cảm thấy trong ngực khó chịu, nhìn theo

bóng dáng Cố Bách dần khuất xa, sau đó ngã xuống giường, một suy nghĩ

đột nhiên xoẹt qua trong đầu cậu. Cậu nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử bên cạnh, lập tức choáng váng. Diệp Thủy Xuyên lo lắng hỏi: “Tiểu Viễn?

Tiểu Viễn, em sao vậy? Tiểu Viễn!”



Kì Nhạc không trả lời, cả người đều hóa đá, sau đó nhảy xuống giường, đi qua đi lại trong phòng như dã thú bị vây bắt: “Chết rồi, chuyện này

không khoa học, ngày tháng viết trên bức tranh là ngày hôm nay, lúc ấy

gấp quá nên thuận tay viết đại, làm sao bây giờ a a a!”