Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 21 : Giả bộ ngủ
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Cố Bách nằm ngửa trên giường, đầu hơi nghiêng sang một bên, dưới ánh
đèn ấm áp, đường cong trên khuôn mặt càng trở nên nhu hòa, trông vô cùng đẹp trai, lúc này anh đang từ từ nhắm mắt lại, không biết đã ngủ hay
chưa.
Kì Nhạc nhìn anh rồi nhìn chỗ đặt chìa khóa, do dự một lát mới mở miệng: “Cố Bách?”
Cố Bách giật giật mí mắt nhưng không mở mắt ra, anh mơ màng đáp lại: “..... Gì vậy?”
“Không có gì, ngủ đi.” Thấy đối phương vẫn còn có ý thức, Kì Nhạc tạm thời kiềm chế xúc động muốn trộm chìa khóa, đi qua giúp anh cởi giày và vớ, sau đó cởi áo sơmi. Cậu thở dài trong lòng, người này luôn biết giữ tự chủ, trước giờ chưa từng uống say như thế này, cậu nhịn không được
lên tiếng oán giận: “Anh nói đi, anh hành hạ bản thân mình cho ai xem
đây, tuổi còn trẻ đừng phá hư cơ thể, sức khỏe rất quan trọng.....
Mẹ nó, làm ông đây cũng khó chịu theo.....”
Cố Bách nghe cậu rì rầm câu cuối, giống như đang tự nói thầm với
chính mình, anh nhịn không được mỉm cười, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ,
giả bộ mơ mơ màng màng giơ tay lên để cậu cởi áo, sau đó phát hiện người này đang cởi dây nịt của mình, hô hấp liền trở nên căng thẳng, có chút
mất khống chế. Để tránh bị bại lộ, anh vội vàng áp chế rung động trong
lòng, nhưng cho dù là vậy, anh vẫn cảm thấy dục vọng của mình rục rịch,
ngay lúc này, một tiếng chuông thanh thúy đột nhiên vang lên, Cố Bách
nghe được đây không phải là chuông điện thoại của mình, vì thế nằm im
không nhúc nhích.
Kì Nhạc nhìn tên “Tiêu” hiển thị trên màn hình, thầm nghĩ phải sửa tên này lại mới được, cậu nhấn nút trả lời: “Alô?”
“Cậu đang ở đâu?”
“Ở ngoài đường.” Kì Nhạc nhìn Cố Bách, thấy anh không bị đánh thức
mới đưa tay tháo nút quần của anh ra, thuận miệng hỏi, “Có gì không?
Quên mang theo chìa khóa à?”
“Có mang.” Ninh Tiêu nói, “Tôi thấy trong phòng ngủ của cậu có đống hành lí, cậu muốn làm gì?”
Kì Nhạc im lặng tiêu hóa tin tức một giây: “Ai cho anh vào phòng tôi?”
“Tôi không có sở thích đó.” Giọng nói của Ninh Tiêu trở nên lạnh lẽo, “Là do cậu không đóng cửa phòng ngủ.”
Kì Nhạc nhớ lúc đó đi vội quá, hình như đã quên đóng cửa phòng, cậu kéo khóa quần của Cố Bách xuống, đáp: “Được rồi.”
“Cậu định thu dọn đồ đạc đi đâu?”
“Chuyển nhà, tôi không muốn ở đó nữa.” Kì Nhạc đứng dậy, kéo ống quần Cố Bách, cởi quần của anh ra.
Cố Bách ôm chặt người nào đó, chân gác ngang người cậu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ông trời ơi, tại sao ông lại làm thế với tôi.... Kì Nhạc nằm trên
giường khóc không ra nước mắt, trộm chìa khóa gì mà còn khó hơn đi thỉnh kinh nữa!
Cố Bách biết tính tình người này, ước chừng sẽ giãy giụa thêm vài lần nữa, anh kiên nhẫn mặc cậu phá, phá đến gần sáng mới thấy cậu chịu nằm
yên. Cố Bách dựa sát vào người cậu, phát hiện hô hấp của cậu đã trở nên
đều đều, cơ thể không còn cứng ngắc như trước nữa, đoán chắc là cậu đã
ngủ. Anh im lặng nở nụ cười, hôn lên mặt cậu một cái rồi mới yên tâm
ngủ.
Lúc Kì Nhạc tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, cậu mờ mịt chớp mắt một
cái, nhanh chóng nhớ tới chuyện tối hôm qua. Cậu lập tức ngồi dậy, nhìn
hai bên một chút, phát hiện Cố Bách không có ở đây, cậu đấu tranh tư
tưởng một lát, chậm rãi bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Cố Bách đang đặt đồ ăn sáng lên bàn, lạnh lùng liếc cậu một cái: “Sao hôm qua cậu không về?”
Cậu tưởng tớ thèm ở lại lắm à?! Kì Nhạc hít sâu một hơi, nói mình sẽ về ngay, ai ngờ lại bị kéo xuống giường.
Cố Bách im lặng một lát: “Có chuyện này thật sao?”
Đồ vô liêm sỉ, ăn quá trời đậu hủ của người ta mà lại dám nói không
nhớ.... Trên mặt Kì Nhạc không có biểu tình gì: “Đúng thế.”
“Thật xin lỗi, cậu đi rửa mặt đi, chúng ta ăn sáng.”
Kì Nhạc im lặng đi vào phòng tắm, Cố Bách nấu ăn rất ngon, cậu bưng
cháo lên húp, cảm thấy cái này có thể miễn cưỡng an ủi tâm hồn bị tổn
thương của mình.
“Lát nữa cậu muốn đi đâu?”
“Về nhà, hôm nay tôi sẽ chuyển nhà.”
Cố Bách gật đầu: “Để tôi giúp cậu, coi như tạ lỗi vậy.”
Kì Nhạc đồng ý, chợt nhớ đến cuộc gọi tối qua với Ninh Tiêu, thầm
nghĩ nếu trở về có thể gặp mặt hắn, hỏi xem rốt cuộc hắn bị trúng gió
gì.