Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 22 : Chuyển nhà

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Sau khi ăn cơm xong, Cố Bách thu dọn một chút rồi cầm chìa khóa ra

cửa đứng chờ, im lặng nhìn một người một mèo bên kia, hận không thể ném

con mèo kia đi, chờ đến khi Tiểu Nhạc cũng thân thiết với anh như vậy,

anh sẽ đi lượm nó về.



“Ngoan, sau này bố sẽ trở lại thăm con.” Kì Nhạc ôm con trai của mình, kiên nhẫn dụ dỗ.



Mèo cụp tai dùng móng vuốt bấu lấy vai cậu, cọ cọ mặt cậu, kêu meo

meo mấy tiếng làm nũng. Kì Nhạc cười cười hôn lên đầu nó, sau đó thả nó

xuống. Mèo cụp tai liếc Cố Bách một cái, xoay người đi về phòng ngủ,

kiêu ngạo vô cùng.



Cố Bách: “.....”



Hai người mở cửa đi ra ngoài, Kì Nhạc nhìn chiếc xe ở dưới lầu, lập

tức kinh hãi: “Tối qua anh uống say như vậy.... Mà còn lái xe về

nhà?” Không muốn sống nữa sao!? Người này thật sự không muốn sống nữa

sao?!



Cố Bách cũng đoán được Kì Nhạc đang nghĩ gì, thầm nghĩ nếu mình nói

ừ, có thể cậu ấy sẽ lo lắng mà chuyển đến đây, nhưng nghĩ đi nghĩ lại,

nếu cậu ấy đã quyết định chuyển nhà, chắc chắn cậu ấy đã tìm được chỗ ở

tốt, tạm thời không nói đến việc đổi chỗ ở có hợp lí hay không, chỉ

riêng việc mình cho cậu ấy vào ở chung cũng đủ khiến cậu ấy nghi ngờ,

cho nên để sau này hẵng nói. Sau khi tự hỏi xong, vì không muốn Kì Nhạc

lo lắng, Cố Bách bình tĩnh trả lời: “Không, tôi lái xe về đây rồi mới

uống rượu.”



Kì Nhạc thở phào một hơi, vỗ vỗ trái tim yếu ớt của mình, theo anh lên xe.



Cố Bách khởi động xe, thuận miệng hỏi: “Cậu tắt điện thoại của tôi phải không?”



“Phải, hôm qua có người gọi tới, tôi sợ anh bị đánh thức nên mới tắt

máy.” Trước khi tắt máy Kì Nhạc có nhìn qua dãy số hiển thị trên màn

hình, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng mấy số cuối rất giống số điện

thoại của Ninh Tiêu, cậu chần chừ nói, “Có lẽ Ninh Tiêu gọi đến để tìm

tôi, nếu anh không yên tâm thì cứ gọi lại hỏi thử.”



Hiển nhiên Cố Bách sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán như vậy, anh

nhịn cười: “Nếu tôi bị đánh thức, không phải cậu có thể về nhà à?”



Không đổi xong tranh, tớ có thể đi sao? Tại sao lời của cậu nghe

giống như tớ cố ý vậy? Kì Nhạc oán thầm trong lòng, giật giật khóe

miệng: “Lúc ấy không có nghĩ nhiều như thế.”
với anh, nhưng thật ra tôi không thích anh cho lắm, gặp người nào chơi

người đó, nhân phẩm có vấn đề nghiêm trọng.”



“Đúng, tôi gặp người nào chơi người đó.” Ninh Tiêu lạnh lùng nhìn

cậu, “Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ chấp nhận cho tôi chơi, giống như Cố Bách đang chơi cậu vậy, còn cậu thì đồng ý cho hắn chơi. Nhân

phẩm của tôi có vấn đề, nhân phẩm của hắn cũng thế, nếu cậu có thể nhìn

thấu tôi, sao cậu không thể nhìn thấu hắn, cậu ngốc à?”



Kì Nhạc quay lại nhìn Cố Bách, sợ Cố Bách nghe xong không muốn qua

lại với mình nữa, cậu lắp bắp giải thích: “Gần đây hắn hơi điên điên,

anh... Anh đừng nghe hắn nói.....”



Ninh Tiêu: “....”



Cố Bách nhịn cười, bình tĩnh hỏi: “Hắn nói tôi chơi cậu, cậu nghĩ thế nào?”



Kì Nhạc thầm nghĩ ông đây biết người trong lòng cậu đã chết, chúng ta cũng không phải là người yêu, cậu hỏi lại: “Vậy anh nghĩ thế nào?”



“Không nghĩ gì hết.”



Kì Nhạc yên tâm: “Tôi cũng không nghĩ gì hết.” Nói xong liền quay người lại, “Tránh ra, để tôi chuyển nhà.”



Ánh mắt của Ninh Tiêu lạnh tới cực điểm, hắn nhìn Kì Nhạc một lúc, sau đó không nói tiếng nào tránh ra, đi thẳng vào phòng tắm.



Kì Nhạc không hiểu gì nhìn hắn một cái, kêu Diệp Thủy Xuyên và Cố Bách tới khiêng đồ.



Ninh Tiêu vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Cố Bách mang theo một

túi đồ to chuẩn bị đi xuống, hai người mặt đối mặt, đúng lúc nhà trọ chỉ còn lại hai người, Ninh Tiêu nhìn đối phương: “Anh xem cậu ấy là gì?”



Cố Bách khẽ nhíu mày: “Tôi cũng muốn hỏi cậu câu đó, bây giờ cậu xem cậu ấy là gì? Cậu yêu cậu ấy sao?”



“Không.” Ninh Tiêu trả lời ngay tắp lự, gần như không chút do dự.



“Có phải cậu cảm thấy cho dù cậu ấy mất trí nhớ vẫn sẽ bám theo cậu?” Cố Bách nhìn chằm chằm hắn, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, “Hay là.... Bây giờ cậu có hứng thú với cậu ấy?”



Ánh mắt của Ninh Tiêu lập tức trở nên lạnh lùng: “Chuyện đó không liên quan đến anh.”



“Xem ra tôi đoán đúng rồi, vậy cậu nên bỏ cuộc đi.” Cố Bách lướt qua

người hắn đi ra ngoài, nói chắc như đinh đóng cột, “Cả đời này cậu ấy

chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.”



Ninh Tiêu hơi giật mình, ánh mắt trầm xuống, hình như có một số việc.... Bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo rồi.