Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 23 : Quán bar
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Ẻo Lả hai tay chống hông răn dạy Mặt Trẻ Con, Mặt Trẻ Con cúi đầu
không nói gì, bả vai run run, hiển nhiên là đang khóc. Kì Nhạc nhìn bọn
họ, rồi quay sang nhìn Diệp Thủy Xuyên, nhỏ giọng hỏi: “Anh hai, có phải lúc trước em cũng như vậy không?”
Diệp Thủy Xuyên chất thùng lên xe: “Gần đây nó mới như vậy, còn em thì liên tục bốn năm.”
“.....” Kì Nhạc nói, “Thật không thể chấp nhận được, sao lúc đó anh không đánh chết em?”
“Lúc đó anh gần như không muốn quản em nữa, ai ngờ em lại bất chợt
thông suốt.” Diệp Thủy Xuyên mỉm cười tiến lại gần, giữ đầu cậu hung
hăng hôn một cái, “Tốt lắm, cứ duy trì trạng thái này, chừng nào em biến lại như cũ thì anh sẽ đánh em.”
Kì Nhạc lau mặt: “Anh nói xem em của trước kia và cậu ta của hiện nay đang nghĩ gì trong đầu? Thật không thể hiểu nổi tư duy của mấy người
này.”
“Hầy, thật ra loại chuyện này,” Diệp Thủy Xuyên khoanh tay dựa vào xe, nghĩ nghĩ, ra vẻ già đời, “Khó nói lắm.”
Anh cứ nói thẳng rằng anh không biết là được, Kì Nhạc giật giật khóe
miệng, lại nhìn sang hai người đằng kia, ngạc nhiên hỏi: “Làm anh hai
khổ vậy sao? Phải quản lí nhiều vậy sao?”
“Em nói Tiểu Thư hả?” Diệp Thủy Xuyên cũng nhìn sang, “Nó không phải
là người tốt bụng như vậy đâu, cái thằng kia là em trai nó, em cùng cha
khác mẹ, cho nên nó mới lo lắng nhiều như vậy, nếu không nó sẽ mặc kệ
cái thằng đê tiện kia.”
“Thì ra là có quan hệ máu mủ.” Kì Nhạc quay đầu, “Vậy còn anh, sao anh lại đối xử với em tốt như thế?”
“Bởi vì anh thấy em rất giống anh, đều come out, đều ngốc nghếch và
ngây thơ.” Diệp Thủy Xuyên dừng lại một chút, “Đừng nhìn anh bằng ánh
mắt đó, anh không có rẻ tiền như em.”
“..... Được rồi.” Kì Nhạc hỏi, “Em come out là do mọi chuyện đổ bể, anh come out vì cái gì?”
“Anh không muốn kết hôn, cũng không muốn kết hôn giả, vậy nên anh mới come out, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do anh có bạn trai. Khi đó anh
học năm nhất, sau khi come out liền bị người nhà đuổi ra ngoài, đoạn
tuyệt quan hệ.” Diệp Thủy Xuyên nhẹ giọng nói, “Anh nhớ em từng nói đời
này chỉ yêu một mình Ninh Tiêu, chỉ giao thân xác cho hắn, tuy ai cũng
cho rằng em rất ngốc, nhưng trước kia anh cũng từng nghĩ như vậy. Sau
khi come out anh định giao mình cho bạn trai, nhưng lúc anh thu dọn đồ
đạc quay về trường vì bị đuổi khỏi nhà, hắn lại quyết định ra nước
ngoài, trước khi đi hắn nói muốn ngủ với anh một lần, anh nghĩ dù sao
mình cũng thích hắn, lần đầu tiên cứ cho hắn vậy, nhưng mọi chuyện chẳng đi tới đâu.”
Kì Nhạc kinh ngạc: “Tại sao?”
Diệp Thủy Xuyên cười nhạo: “Bởi vì anh phát hiện hắn bỏ thuốc anh, đêm đó hắn không có ý định thả anh về.”
Kì Nhạc ngẩn ra: “.... Sau đó thế nào?”
Diệp Thủy Xuyên nở nụ cười: “Anh đạp đũng quần của hắn một cái, tặng
cho hắn thêm một bạt tai, lúc chạy ra ngoài thì tông phải một người,
cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ với người nọ, hôm sau tỉnh lại thì người
Ẻo Lả cắt lời: “Mày biết cái gì, không để ý là tốt nhất.”
Kì Nhạc: “.....”
Ẻo Lả ngâm nga một khúc nhạc, nhàn rỗi nhìn xung quanh, thỉnh thoảng
sẽ chào hỏi vài người đi ngang, Kì Nhạc nhíu mày: “Anh cũng làm việc ở
đây?”
“Ừ, nhưng hôm nay không phải ca làm việc của tao.”
“Vậy anh tới đây làm gì?”
“Ngắm trai, toàn là trai đẹp, mày nhìn nè.” Ẻo Lả chỉ về nơi cách đó
không xa, “Diện mạo rất tốt, mày nhìn xuống một chút, nhìn chim của hắn
kìa, chậc chậc.”
“.....” Kì Nhạc nói, “Anh đến đây chỉ để ngắm trai?”
“Còn ngắm chim nữa.” Ẻo Lả dạy dỗ, “Lát nữa sẽ có nhiều người hơn, có người còn mặc quần bó sát, nhiều chim lắm, cứ chờ xem.”
Kì Nhạc: “.....”
“Đây không phải là Tiểu Viễn sao?” Anh chàng pha rượu đẹp trai tươi
cười đến gần, “Uống chút gì không, tôi mời, cocktail, bia, hay nước trái cây, Tiểu Viễn?”
“Hả?” Kì Nhạc hoàn hồn, “À, cho một ly chim.”
Ẻo Lả: “......”
Người pha rượu: “......”
Kì Nhạc ngẫm nghĩ một giây, sau đó ngơ ngác hỏi: “.... Tôi vừa nói gì vậy?”
Người pha rượu hoàn hồn, cười mờ ám với cậu, lấy ra một cái ly nhỏ,
một cái ly vừa và một cái ly lớn: “Tiểu Viễn, cậu thích chim cỡ nào?”
Kì Nhạc: “.....”
Ẻo Lả dựa vào quầy bar cười lớn, sau đó đột nhiên liếc mắt ra cửa,
ngồi thẳng dậy: “Có anh đẹp trai đến.... Ủa, sao tên này nhìn quen
thế?”
Kì Nhạc quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt ngu ngốc, người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy cậu, vội vàng chạy tới chỗ cậu: “Tốt quá,
tìm được cậu rồi!”
Kì Nhạc kinh hãi: “Mẹ nó, sao anh lại tìm được chỗ này?!”
Dịch Hàng níu cổ áo cậu, sắc mặt tái nhợt: “Chuyện này lát nữa nói,
cậu cứu tôi cứu tôi với, tên khốn kia muốn bạo cúc của tôi a a a!”
Kì Nhạc: “.....”