Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 25 : Tập kích ban đêm

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Nhóm người Kì Nhạc trở về nhà trọ chuẩn bị nghỉ ngơi, Dịch Hàng chồm

hết nửa người vào tủ quần áo của Kì Nhạc: “Mẹ nó, cậu giàu nhỉ, nhìn

nhãn hiệu của đống quần áo này kìa, một cái cũng đủ cho tôi mua cả xe

khoai tây chiên..... Đồ ngủ đâu?”

“Không biết, chắc ở đâu trong đó, anh cứ tìm tiếp đi.” Kì Nhạc ngồi

trên giường, đưa mắt nhìn tủ quần áo không mấy chỉnh tề nay càng loạn

hơn của mình, bất đắc dĩ nói, “Tìm không thấy thì khỏi mặc, cứ trực tiếp đi ngủ, chúng ta đều là đàn ông, anh sợ cái gì?”



Dịch Hàng ngẩn ra, đứng dậy quay đầu lại: “Cũng đúng, cậu đâu phải là tên khốn kia, tôi không cần phải đề phòng.”



Kì Nhạc đồng tình nhìn Dịch Hàng, thầm nghĩ anh đúng là đồ ngốc, nếu

hắn thật sự hạ quyết tâm thượng anh, anh có mặc thêm mấy cái quần cũng

vô dụng, cậu hất cằm nói: “Dọn dẹp cho gọn gàng.”



Dịch Hàng liếc nhìn tủ quần áo lộn xộn, ngoan ngoãn đi dọn dẹp. Lúc

Dịch Hàng dọn xong mọi thứ, Diệp Thủy Xuyên vừa ra khỏi phòng tắm, Dịch

Hàng và Kì Nhạc thay phiên nhau tắm rửa, sau đó chuẩn bị đi ngủ.



“Khoan ngủ đã.” Diệp Thủy Xuyên cầm ly nước đứng ở cửa, “Đây, uống

đi, uống xong thì ngoan ngoãn nằm ngủ, nếu mày dám phát bệnh, tao sẽ đưa mày vào bệnh viện tâm thần.”



Dịch Hàng nhận ly nước, ngoan ngoãn uống thuốc dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Thuỷ Xuyên, sau đó im lặng nằm xuống, không phát ra tiếng động nào. Diệp Thủy Xuyên liếc một cái, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài. Sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Kì Nhạc cúi đầu nhìn người nào đó,

do dự hỏi: “Anh nói xem, nếu uống cái này nhiều quá.... Có khi nào

anh cũng có kinh nguyệt luôn không?”



“Cậu mới có kinh nguyệt, cả nhà cậu đều có kinh nguyệt!” Dịch Hàng

tức giận nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi, “Tất cả đều tại cậu, nếu lúc

trước cậu không bắt tôi uống ích mẫu, tôi đâu có ra nông nỗi này!”



“Đủ rồi.” Kì Nhạc bình tĩnh nói, “Lẽ ra anh nên cảm thấy may mắn, nếu tôi cho anh uống thuốc khác mới là thảm, sớm muộn gì cũng xảy ra

chuyện.” Cậu dừng lại một chút, “Anh nghĩ xem, nếu lúc đó tôi nói anh

không chỉ thích uống ích mẫu mà còn thích lót băng vệ sinh thì.....”



Dịch Hàng: “= 口 =”



Dịch Hàng dứt khoát xoay người nằm ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, người này quá kinh khủng rồi!



Kì Nhạc liếc hắn một cái, vươn tay tắt đèn. Trong màn đêm yên tĩnh, ý thức của cậu dần dần trở nên mơ hồ. Lúc cậu sắp ngủ say, bên ngoài đột

nhiên truyền đến tiếng đập cửa, cậu nhíu mày, nhưng vẫn nằm yên không

nhúc nhích, Dịch Hàng mơ mơ màng màng hỏi: “..... Có ai gõ cửa phải

không?”



“Là ảo giác thôi, ngủ đi.”



“..... Ừ.”



Diệp Thủy Xuyên ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng ngủ, bực bội đứng trước cửa: “Ai vậy? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ chạy tới đây làm gì?”
“Không cần mang giày.” Lục Viêm Bân nói xong liền đi thẳng ra ngoài, vui vẻ ôm bà xã về nhà.



“Hình như bọn họ xuống lầu rồi.” Cố Bách tránh ra một chút, để kéo

dài thời gian cho hai người kia đi xa, anh hỏi, “Cậu trốn ở đây làm gì?”



Dĩ nhiên Kì Nhạc không thể nói mình sợ tên ngốc kia uy hiếp, cậu vội

ho một tiếng, đứng lên: “Đó là chuyện của vợ chồng son bọn họ, tôi là

người ngoài không tiện xen vào.”



Cố Bách gật đầu: “Tôi đi đây.”



“Đi cái gì.” Diệp Thủy Xuyên lập tức mở miệng, “Bây giờ mấy giờ rồi, ở lại một đêm đi, mai hẵng về.”



Cố Bách lắc đầu: “Không được.”



“Ở lại đi.” Diệp Thủy Xuyên tiếp tục khuyên nhủ, “Trễ thế này rất khó đón xe.”



“Không có gì, tôi đi nhờ xe của anh ta.” Cố Bách nói xong, đánh giá

thời gian vừa đủ thì xoay người đi ra phòng khách, đứng trước cửa sổ

nhìn xuống, lúc này Lục Viêm Bân đã bắt đầu cho xe chạy, anh quay đầu

lại, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, “Bọn họ quên tôi rồi.”



Kì Nhạc đi ra phòng khách, nghe vậy cũng giật giật khóe miệng, thì ra người kia chỉ cần bà xã, còn lại thì sống chết mặc bay.



“Tôi không mang theo ví, cho tôi mượn một ít tiền đón xe về đi.”



“Giờ này còn xe để đón sao?” Kì Nhạc nhìn Cố Bách, “Nếu không anh cứ ở lại đi, ngủ chung phòng với tôi.”



Cố Bách im lặng, hiển nhiên có chút do dự.



“Tướng ngủ của tôi rất tốt, anh cũng biết mà.” Kì Nhạc kéo anh vào phòng, “Ở lại đi, ngày mai hẵng về.”



Cố Bách bị cậu kéo, tâm tình cực kì tốt, nhưng ngoài mặt lại thở dài, miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được.”



Hai người trở lại phòng ngủ, Kì Nhạc nhìn chiếc giường lộn xộn, đi

qua vuốt lại cho phẳng. Diệp Thủy Xuyên đã đi từ sớm, lúc này đột nhiên

quay lại, đưa thứ gì đó trong tay cho Cố Bách: “Đưa cho Tiểu Viễn, tôi

không thể không lo chuyện này, nhớ chuẩn bị tốt cho nó.” Nói xong liền

rời đi, không quên đóng cửa lại.



Kì Nhạc ngẩng đầu hỏi: “Cái gì vậy?”



Cố Bách cầm một chai dầu bôi trơn và vài cái bao cao su, xoay người lại bình tĩnh nhìn cậu.



Kì Nhạc: “= 口 =!!!”