Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 26 : Đi làm
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Cố Bách nắm chặt hai món đồ trong tay, thấy Tiểu Nhạc ngồi trên
giường ngơ ngác nhìn mình, anh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn
nhào qua ngay lập tức, nhưng may là vẫn còn chút lí trí, vì thế chỉ đứng im lặng tại chỗ.
Kì Nhạc thật sự rất muốn đào hố chôn Diệp Thủy Xuyên, làm thế này sẽ
khiến Cố Bách hiểu lầm cậu có ý với anh, cậu lắp bắp giải thích: “Cái
đó..... Anh đừng cho là thật, anh hai tôi hay làm vậy lắm.”
“Tôi biết, không có gì đâu.” Cố Bách đặt hai món đồ lên tủ đầu
giường, nhìn chúng một cái rồi quay sang nhìn người nào đó, trong lòng
vẫn muốn nhào qua, anh thở dài, tiếp tục im lặng.
Kì Nhạc quan sát, thấy Cố Bách thật sự không để ý mới thở phào nhẹ
nhõm, cậu vội vàng ném chúng ném vào ngăn kéo, coi như chúng không tồn
tại. Cậu để Cố Bách nằm lên giường, tiếp theo đi tới cửa tắt đèn, sau đó mò mẫm trong bóng tối quay trở lại, thầm nghĩ đồ ngốc Dịch Hàng không
quay lại nữa, rốt cuộc mình có thể ngủ ngon rồi. Cậu hài lòng nhắm mắt
lại, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, ai ngờ trong lúc nửa mê nửa tỉnh đột
nhiên bị người ôm vào lòng, cậu sợ tới mức tỉnh cả ngủ: “..... Cố
Bách?”
Cố Bách có thể ôm được cậu, tâm tình rất là tốt, anh siết chặt cánh tay ôm cậu vào lòng, tiếp tục ngủ.
Kì Nhạc thử kêu thêm lần nữa, thấy người nọ vẫn không có phản ứng,
chợt liên tưởng với việc mình bị ôm hôm trước, rồi lại nhớ tới lúc còn
bé Cố Bách cũng luôn ôm mình ngủ, bỗng nhiên hiểu ra một việc, thì ra Cố Bách thích ôm vật gì đó để ngủ, nhưng sau khi lớn lên, bọn họ cũng từng ngủ chung nhưng Cố Bách chưa từng biểu lộ khuynh hướng này ra ngoài,
điều này chứng minh cái gì? Chứng minh người này thích cậu nhưng không
dám lỗ mãng, vì thế phải cố gắng khống chế bản thân, có thể cả đêm ngủ
không ngon, thậm chí là không ngủ.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, cậu không phản kháng nữa, đưa tay sờ sờ
mặt Cố Bách, thầm nghĩ ôm gối nằm cũng được mà, tội gì cả đêm phải giả
vờ ngủ như vậy. Cậu cảm thấy có chút thương cảm, thở dài: “Cậu nói xem,
cậu giả vờ ngủ cái gì chứ...... Nói ra tớ cũng không cười cậu đâu......”
Cố Bách giật mình, bị phát hiện rồi sao? Nhưng cái câu “sẽ không cười cậu” là ý gì? Anh nhỏ giọng thì thầm: “..... Tiểu Nhạc?”
Tay của Kì Nhạc cứng đờ, cậu lập tức rụt tay lại, nhìn bóng người mơ
hồ trước mặt, chẳng lẽ mình đã đoán sai? Người này đang nằm mơ thật sao?
Cố Bách không nghe cậu trả lời thì càng thêm kinh ngạc, nhưng ý cậu
là bảo anh đừng giả vờ ngủ, vậy cũng tốt, dù sao những vật cần dùng đã
có sẵn, nhân cơ hội này làm tới luôn cũng được. Anh ôm chặt cậu thêm một chút, dựa sát vào hôn lên tai cậu, thấp giọng thì thào: “Tiểu Nhạc, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em, em đừng đẩy anh ra......”
Kì Nhạc có thể cảm nhận rất rõ vật cứng nào đó đang chạm vào người
mình, cậu sợ đến xanh mặt, mẹ nó, thì ra tên này không phải thích ôm gì
đó ngủ, mà là đang mộng xuân, chắc chắn đang nằm mơ bạo cúc mình rồi!
Kì Nhạc tiêu hóa tin tức: “Đây là sự thật của vụ cướp người sao?” Cậu dừng lại một chút, sau đó kinh ngạc hỏi tiếp, “Anh nói anh ấy có bạn
trai?! Sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ? Là người như thế nào?”
“Vài ngày trước đó đã đi công tác, chắc mấy ngày nữa sẽ quay lại, là
một người rất đẹp trai, còn về phần tính cách thì.....” Trầm Thư tìm từ để hình dung, “Rất khó nói, khi nào hắn về thì mày tự mà xem.”
Kì Nhạc im lặng nhìn Trầm Thư, rất khó nói là ý gì? Không phải cũng tưng tửng chứ?
Theo thời gian trôi qua, người trong quán bar càng lúc càng nhiều, Kì Nhạc không muốn chiếm chỗ ngồi nên đi vào phòng nghỉ. Trầm Thư nhìn
cậu, sau đó lôi Mặt Trẻ Con đuổi theo: “Đi thôi, nhìn nãy giờ chẳng thấy ai coi được, vào trong đánh bài với mày vậy, mày còn nhớ cách đánh bài
không?”
“...... Nhớ.”
Mặt Trẻ Con bị kéo đi, nhỏ giọng nói: “Anh hai, em muốn ở đây chờ Tiêu.”
“Em vào trong tập luyện đi, lát nữa trở ra nhìn tiếp.”
Mặt Trẻ Con thầm nghĩ cũng đúng, vì thế ngoan ngoãn đi theo. Mấy
người bọn họ nhanh chóng đi vào phòng nghỉ, Trầm Thư chào hỏi vài cậu
thanh niên bên trong: “Các cậu đang chờ tới lượt nhảy phải không? Qua
đây đánh bài đi.”
Những người kia liền tươi cười chạy tới: “Có cược gì không?”
Kì Nhạc nghe thấy rất rõ ràng, hai mắt lập tức sáng lên, cậu ném ví
tiền lên bàn, nói: “Cược tiền đi, ông đây muốn kiếm phí sinh hoạt!”
Trầm Thư nghiêng đầu nhìn cậu: “..... Mày chắc chứ?”
Cố Bách cầm bịch thức ăn cho mèo, ngồi trên thảm mắt to trừng mắt nhỏ với con mèo, một lúc sau mèo cụp tai chịu không nổi, đầu hàng, dùng
móng vuốt lay anh hai cái, kêu meo meo mấy tiếng. Cố Bách sờ sờ đầu nó,
thản nhiên hỏi: “Mày nói xem hôm qua cậu ấy không tới cho mày ăn, hôm
nay cũng không, có phải đã quên mất mày rồi không?”
Mèo cụp tai lại lay anh hai cái, lúc trước người này sợ nó bị đói,
không ngừng cho nó ăn, giống như trên thế giới chỉ còn lại nó và mình
vậy, nhưng mấy ngày nay lại khôi phục bộ dáng cũ, thậm chí còn ác độc
hơn so với trước kia, không cho nó ăn no!
Cố Bách nhìn chằm chằm con mèo: “Mày nói xem tao có nên gọi điện thoại bảo cậu ấy đến cho mày ăn không?”
Mèo cụp tai lay, Cố Bách sờ đầu nó, mèo cụp tai lay, Cố Bách lại sờ
sờ, mèo cụp tai lay, Cố Bách lại sờ sờ.... Lặp lại vài lần như thế,
mèo cụp tai tức giận đẩy bàn tay đang sờ mình ra, quay đầu nhảy vào
trong ổ, kêu um sùm: “Meo meo meo —!”