Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 27 : Bạn trai
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Kì Nhạc đánh bài rất lành nghề, cậu móc bóp ra lục tới lục lui, thấy
tiền mặt không nhiều lắm, để phòng ngừa trường hợp xui xẻo thiếu nợ
người ta, cậu dặn dò mấy câu: “Không cho ghi nợ, thua hết tiền mặt thì
cởi quần áo, cởi hết thì đi ra, những người còn lại tiếp tục chơi.”
Những người kia đồng ý, bắt đầu xào bài.
Hai tiếng sau, Kì Nhạc mặc quần lót tứ giác, im lặng nhìn mọi người:
“Các anh không đi nhảy sao? Chơi… Chơi tiếp hả? Đừng đùa chứ… Chừa cho
tôi cái quần được không?”
Trầm Thư ngồi bên cạnh cậu, bình thường cởi quần áo đều cởi mấy thứ
nho nhỏ trước, ví dụ như giày hoặc vớ, ngoại trừ áo thun lớn, đa số đều
cởi từ trên xuống dưới, nhưng hắn lại dở chứng cởi từ dưới lên trên, vì
vậy nửa người trên của hắn vẫn còn y nguyên, nhưng phía dưới đã không
còn quần lót, chim trực tiếp lộ ra ngoài, hắn bắt chéo hai chân: “Sao
lại không chơi, chờ tụi nó nhảy xong rồi chơi tiếp cũng được.”
Kì Nhạc: “……”
Kì Nhạc yên lặng nhìn hắn, mẹ nó anh bị điên hả, vào thời điểm này lẽ ra anh phải đứng về phía tôi chứ?!
Những người kia cười gật đầu, xoay người đi ra ngoài, vừa định mở cửa thì Diệp Thủy Xuyên bước vào, cười nói: “Tiểu Viễn, anh….” Sau khi nhìn thấy tình cảnh nơi này, Diệp Thủy Xuyên lập tức nổi giận: “Mẹ nó, sao
em bị lột sạch rồi?” Hắn nhìn về phía Trầm Thư, “Tiểu Viễn mất trí nhớ,
có phải mày liên kết với tụi nó ăn hiếp em tao không?”
“Thèm vào,” Trầm Thư chỉ chim của mình, “Mày mù hả? Mày nhìn đi, tao cũng thảm vậy.”
Diệp Thủy Xuyên mặc kệ: “Đó là do mày xui!”
“Ê, đừng có nguyền rủa tao, lát nữa tao còn phải chơi tiếp.”
Diệp Thủy Xuyên trề môi: “Nói thật là mày rất xui, chơi tiếp cũng thua thôi, cuối cùng áo thun cũng không còn.”
“Mẹ kiếp, ngậm cái miệng quạ đen của mày lại!” Trầm Thư nổi giận, bất chợt đứng dậy, xắn tay áo muốn đánh lộn.
Kì Nhạc lập tức trốn vào trong góc, Cố Bách đã dặn không được xen vào khi hai người này đánh nhau, cậu nhìn sang hai bên, phát hiện những
người kia cũng đã trốn đi thật xa, chỉ có Mặt Trẻ Con không sợ chết nhào tới, nghẹn ngào nói: “Anh hai, anh Tiểu Xuyên, hai anh đừng đánh mà…”
Hai người kia đánh nhau rất dữ dội, chỉ trong chốc lát đã hất tung
Mặt Trẻ Con sang một bên, cậu ta vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục bò về,
nghĩa vô phản cố xông lên, nức nở nói: “Bình tĩnh, đừng đánh mà….”
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.
Trầm Thư liếc mắt một cái, vừa đánh vừa dạy dỗ: “Anh dạy em cái gì em quên rồi à? Phải có khí thế!”
Mặt Trẻ Con bị hất tung lần nữa, nghẹn ngào bò về, hai mắt đỏ bừng:
“Mẹ… Mẹ kiếp, hai người dừng lại cho ông, nếu còn đánh nữa, ông sẽ… Ông
sẽ… Quất chết hai người… A…”
Diệp Thủy Xuyên đẩy cậu ta ra, thừa dịp hai người kia nói chuyện vô
ích, hắn dùng sức lật người Trầm Thư lại, cưỡi lên người đối phương,
thuận tay chộp lấy cái ly trên bàn. Trầm Thư không hề tỏ ra sợ hãi,
*tiểu biệt thắng tân hôn: chút xa cách
còn hơn cả đêm tân hôn, kiểu như vợ chồng không gặp ít ngày, khi gặp lại tình cảm càng mặn nồng hơn.
Kì Nhạc im lặng nhận lấy, nhẹ nhõm trở về phòng, chuẩn bị nghe khúc
nhạc ru ngủ, ai ngờ vừa bật lên, tiếng nhạc cụ đinh tai nhức ói lập tức
xông vào tai, lại còn là nhạc cải lương do người nào đó hát, nhịp trống
kia giống như có thể xuyên thủng màng nhĩ: Đinh! Đinh! Đinh! Chú hai của nó chú ba của nó đều là chú của nó ——! [1]
Cậu bị dọa hết hồn, vội vàng đổi bài khác, chỉ nghe một giọng nam não nề: Mau dùng côn nhị khúc, hự hự hự! Mau dùng côn nhị khúc, hự hự hự! [2]
“Mẹ nó!” Cậu đứng bật dậy, đập tai nghe một cái, đi qua đi lại trong
phòng khách thêm hai vòng nữa, sau đó đột nhiên nhào vào nhà bếp chụp
một con dao, một cước đá văng cửa phòng của hai người kia, vẻ mặt cực kì hung dữ: “Ông đây phải thiến hai người!”
Diệp Thủy Xuyên bị tình huống bất ngờ này dọa giật mình, thở dốc một
tiếng, cả người run lên, trong mắt dâng đầy nước, người nọ cũng run lên, thở hồng hộc, ôm chặt Diệp Thủy Xuyên vào lòng, hai người nghỉ ngơi mấy giây rồi cùng nhau quay đầu lại: “…. Gì vậy?”
Kì Nhạc cầm dao đứng trước mặt vợ chồng son người ta, nhìn chất lỏng
màu trắng vừa xuất hiện trên giường, lập tức hiểu ra: “Bắn… Bắn rồi?”
Hai người gật đầu.
“….” Kì Nhạc chần chừ, “Cả hai đều bắn?”
Hai người gật đầu lần nữa.
“…. Tốt lắm, ngoan ngoãn ngủ cho ông, nếu không ông sẽ chém hai
người.” Kì Nhạc ra lệnh, sau đó quay đầu bỏ đi. Người nọ nhìn Diệp Thủy
Xuyên: “Nó là Tiểu Viễn thật sao?”
Diệp Thủy Xuyên lười biếng vùi đầu vào ngực hắn: “Ừ…. Mất trí nhớ, thay đổi nhiều lắm.”
Người nọ nhìn bộ dáng của Diệp Thủy Xuyên: “Bảo bối…..”
Vì thế Kì Nhạc vừa mới hài lòng trở về phòng ngủ đã nghe tiếng động
bên cách vách: “Thêm lần nữa đi, ngoan, được không?” Người nào đó thở
dốc: “Ừ…. A… Nhẹ một chút….”
Kì Nhạc: “…….”
Kì Nhạc liêu xiêu đứng trong phòng ngủ, đang chuẩn bị ra ngoài chém
hai người kia, chỉ nghe tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Cậu
nhìn tên hiển thị trên màn hình, cảm thấy vô cùng tủi thân, mẹ nó hồi
xưa ở chung với cậu ấy, cậu ấy chưa bao giờ để mình mất ngủ! Cậu run run ấn nút trả lời: “Alô….”
Cố Bách nhìn con mèo ỉu xìu nằm trong ổ, rốt cuộc cũng cho nó ăn, lúc này đã qua rạng sáng, anh cảm thấy bây giờ gọi điện thoại sẽ chứng minh mình coi trọng con mèo này, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi, trễ như vậy
còn quấy rầy cậu, ngày mai cậu có rảnh không? Hôm nay mèo của Tiểu Nhạc
ăn không nhiều lắm, nó ỉu xìu rồi, tôi muốn nhờ cậu cho nó ăn.”
Kì Nhạc chỉ muốn bật khóc tại chỗ: “Anh có rảnh không? Tới đón tôi
đi, mèo là loài động vật đáng yêu nhất trên đời, tôi sẽ đến cho nó ăn
ngay lập tức!”