Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 28 : Ác mộng

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Cố Bách định hẹn ngày mai, nghe cậu nói thế thì rất vui vẻ, anh lập

tức cầm tô thức ăn cho mèo lên, mèo cụp tai đang ăn ngon lành thì bị

đoạt mất thức ăn, nó duỗi móng vuốt ra khều khều hai cái, nhưng làm thế

nào cũng không với tới được, nó tức giận chui vào trong ổ, kêu inh ỏi:

“Meo meo meo meo –!”



“.....” Kì Nhạc im lặng một lát, “Nó đang kêu phải không? Không phải nó đang ỉu xìu sao?”



Cố Bách vô cùng bình tĩnh, hoang mang nói: “Tôi cũng không rõ lắm,

tôi đang mở loa ngoài, có phải nó nghe được tiếng của cậu nên mới kêu

không?”



Kì Nhạc cảm động: “Chắc là vậy rồi, bây giờ anh có rảnh không?”



“Có, tôi sẽ tới ngay.” Cố Bách dừng lại một chút, “Tiếng động ở chỗ cậu là tiếng gì thế?”



“Một lời khó nói hết.” Kì Nhạc nói, “Quyết định vậy đi, tôi chờ anh, nhớ lái xe cẩn thận.”



“Ừ.” Cố Bách cúp điện thoại, tâm tình vô cùng tốt, sau đó đổ thức ăn

cho mèo vào trong bao, thả cái tô nhỏ trên tay xuống. Thấy cái tô nhỏ

của mình quay lại, mèo cụp tai vui vẻ chạy tới gần, nhưng khi đến gần

lại không thấy thức ăn đâu, nó tức giận phóng về ổ: “Meo meo meo –!”



Cố Bách sờ đầu nó: “Sẽ được ăn ngay, đừng gấp.”



Mèo cụp tay tức giận gạt tay Cố Bách ra, tiếp tục kêu inh ỏi: “Meo meo meo meo –!”



Cố Bách vui vẻ cầm chìa khóa đi ra ngoài, lúc anh đến khu cư xá, Kì

Nhạc đã đứng chờ sẵn dưới lầu. Cố Bách nhìn cậu lên xe, quan sát cậu một lúc, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế này?”



Kì Nhạc giật giật khóe miệng, rầu rĩ nói: “Đừng nói nữa, đi thôi.”



Cố Bách nhìn cậu lần nữa, nhưng không hỏi gì thêm, nhanh chóng chở

cậu về nhà mình. Hai người ngồi trên thảm, tựa lưng vào giường lớn, cúi

đầu nhìn mèo cụp tai, Cố Bách khen: “May là có cậu, thấy cậu nó mới chịu ăn.”



Kì Nhạc ừ một tiếng, sờ sờ con trai của mình.



Cố Bách không biết nên nói gì, nhưng chỉ cần có cậu ở bên cạnh, cho

dù cả hai đều im lặng cũng không sao, anh hưởng thụ khoảng thời gian

hiếm có này, sau đó nhìn đồng hồ: “Muộn lắm rồi, tối nay cậu ở lại đây

đi.”



Kì Nhạc gật đầu: “Tôi ngủ ở sô pha.”



Cố Bách kinh ngạc, sao cậu lại muốn ngủ ở sô pha, anh nghĩ nghĩ:

“Không cần đâu, cậu đã giúp tôi rất nhiều, cậu ngủ trong phòng đi, để

tôi ngủ sô pha.”



Kì Nhạc im lặng một lát: “Sao anh không ngủ trong phòng còn lại?”



Cố Bách thở dài: “Đó là phòng của Tiểu Nhạc, tôi không ngủ được......”



Kì Nhạc không hỏi nữa, đứng dậy đi ngủ, chỉ trong chốc lát đã chìm

vào mộng đẹp. Trong mơ, cậu thấy mình cầm con dao bếp đuổi giết hai
hoạch cho phù hợp, nhưng hiện giờ không có lí do nào vẹn cả đôi đường,

trừ phi đưa con mèo này sang chỗ cậu, làm vậy là có thể tùy thời đến tìm cậu với lí do thăm mèo rồi.



Kì Nhạc kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì?”



Cố Bách sờ sờ con mèo, theo sự quan sát tối qua, anh biết nếu không

được ăn nó sẽ trở nên hung dữ, cho nên hôm nay anh cho nó ăn nhiều một

chút, còn mèo cụp tai vì phòng ngừa trường hợp cơm chiều ăn được một nửa lại bị cướp đi, vừa rồi nó liều mạng ăn, hậu quả là ăn quá no, bây giờ

đang lười biếng nằm ở trong ổ của mình để lấy lại sức, ngoan cực kì. Cố

Bách hài lòng sờ sờ nó: “Hôm nay con mèo lại ỉu xìu rồi, hình như nó rất thích ở bên cạnh cậu, tôi muốn nhờ cậu nuôi nó một thời gian, chờ tình

hình khá hơn tôi sẽ đón nó về, được không?”



Kì Nhạc không thèm suy nghĩ, lập tức sảng khoái đồng ý: “Được.”



Cố Bách nhếch miệng cười, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ: “Cảm ơn

cậu, tôi đã thu dọn đồ đạc cho nó rồi, bây giờ tôi sẽ đưa nó qua chỗ cậu ngay.”



“Bây giờ không được.” Kì Nhạc nói, “Sau tám giờ đi, bây giờ tôi phải đi làm.”



“..... Đi làm?” Cố Bách nhíu mày, mấy năm nay anh chăm sóc Tiểu

Nhạc rất chu đáo, thậm chí chén dĩa cũng không cho cậu rửa, bây giờ cậu

phải đi làm? Anh im lặng một lát, “Cậu làm việc ở đâu?”



“Quán bar.”



Cố Bách chợt nhớ tới nghề nghiệp trước đây của Trịnh Tiểu Viễn, lông

mày càng nhíu chặt hơn: “..... Làm việc gì?” Anh nhớ Tiểu Nhạc không biết hát, chẳng lẽ thay đổi cơ thể nên hát được rồi?



“Đàn dương cầm.” Kì Nhạc kiên nhẫn giải thích, “Làm từ sáu giờ rưỡi

đến tám giờ, trước kia tôi ca hát.... Ủa, anh không biết sao?”



“Tôi nhớ cậu rất có tiền.” Cố Bách trả lời đơn giản, “Bây giờ cậu đi làm để giết thời gian à?”



“Đó là chuyện của quá khứ.” Kì Nhạc rầu rĩ nói, “Nghe nói sau khi

come out, tôi đã cãi nhau với người nhà một trận rồi bỏ đi, bây giờ tôi

chỉ còn một thân một mình, dĩ nhiên phải đi làm kiếm tiền sinh hoạt

rồi.”



Cố Bách rất muốn nói “cậu nuôi mèo cho tôi đi, tôi trả tiền cho cậu”, nhưng cảm thấy nói như vậy rất dễ khiến người khác nghi ngờ, vì vậy

đành nuốt lại vào bụng, anh xoa xoa trán, bắt đầu tự hỏi rốt cuộc mình

làm vậy là đúng hay sai?



Kì Nhạc giải thích xong, thấy Cố Bách không trả lời nên tiếp tục nói: “Sau tám giờ anh tới quán bar được không, nếu không thì chờ anh hai tôi tan ca rồi tôi gọi điện thoại cho anh, sau đó anh trực tiếp đến nhà

trọ, anh thấy thế nào?”



Cố Bách nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ đến quán bar.” Anh cúp điện thoại, sờ

sờ con mèo, thầm nghĩ cứ thử xem thế nào, nếu thật sự không được thì nói rõ mọi chuyện rồi đón cậu ấy về.



Bên này, Kì Nhạc cất di động, thấy sắp đến giờ làm việc, cậu định lên sân khấu biểu diễn thì chợt nghe Mặt Trẻ Con lo lắng nói: “Anh hai,

Tiêu đến rồi.”



Mấy người ngồi ở quầy bar nghe vậy đều nhìn ra ngoài cửa, Kì Nhạc

cũng quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Ninh Tiêu đang chậm rãi bước vào.