Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 29 : Im lặng

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Biểu tình của Ninh Tiêu vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không có ai

xứng để hắn để mắt tới, Trầm Thư lười biếng đá em trai của mình: “Đi đi, nhớ kĩ lời anh dặn, phải có khí thế.”



Mặt Trẻ Con do dự một lúc, lo lắng nắm chặt cái gương, không dám tiến lên. Trầm Thư không kiên nhẫn đứng bên cạnh, thấy Ninh Tiêu sắp đi

ngang qua nơi này, hắn liền giúp một tay đẩy em trai của mình qua đó.



Đột nhiên có người cản đường, Ninh Tiêu dừng lại, lạnh lùng nhìn cậu.



“Tiêu, ông.... Ông đây có chuyện muốn nói rõ ràng với anh.” Mặt

Trẻ Con nhìn hắn, hít sâu một hơi, cố ra vẻ bình tĩnh, “Anh.... Anh

chẳng là cái thá gì hết, nếu sau này ông đây còn bám theo anh, tên của

ông sẽ..... Viết ngược!”



Ninh Tiêu không buồn chớp mắt một cái, trực tiếp lướt qua người cậu ta.



Mặt Trẻ Con ngẩn ngơ, sau đó bật khóc: “Anh hai..... Anh gạt em, chiêu này không có hiệu quả.......”



“Khóc con khỉ.” Trầm Thư kéo cậu ta về, “Em nhìn bộ dạng bây giờ của

mình đi, một chút khí thế cũng không có, tiếp tục luyện cho anh!”



Mặt Trẻ Con rưng rưng nước mắt nhìn Ninh Tiêu, rồi lại nhìn gương,

ngẩng đầu buồn bã hỏi: “Cách này của anh có hiệu quả thật sao?”



“Dù gì nó cũng chơi chán rồi, bây giờ không để ý đến em là chuyện

bình thường.” Trầm Thư cầm ly rượu lên, kiên nhẫn giải thích, “Nếu em

luyện tập cho tốt, có thể nó sẽ ngó đến em, nếu em không chịu luyện tập, sau này nó sẽ không nhìn em nữa, em tự chọn đi.”



Mặt Trẻ Con thầm nghĩ có lí, kiên cường lau đôi mắt đẫm lệ, sau đó cầm gương tiếp tục luyện tập.



Trầm Thư vươn một ngón tay ra chỉ: “Có rảnh thì quan sát anh Tiểu Viễn của em, học hỏi anh Tiểu Viễn một chút.”



“.....” Kì Nhạc hắc tuyến, “Đừng có đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi được không? Mấy chuyện lúc trước đã là quá khứ, bây giờ tôi đã khác rồi cảm ơn!”



Mặt Trẻ Con nhìn Trầm Thư, nghẹn ngào nhắc nhở: “Anh hai, vừa rồi Tiêu cũng không có để ý đến anh Tiểu Viễn.”



“Đó là do em không thấy Ninh Tiêu luôn chăm chú nhìn Tiểu Viễn, nhưng anh Tiểu Viễn của em không có hứng thú với Ninh Tiêu, không để ý đến

nó, nó cảm thấy mình bị coi thường nên mới đi ngang qua mà không thèm

chào hỏi.” Trầm Thư chống cằm, “Sao trước kia anh lại không phát hiện ra tính cách không được tự nhiên này của nó nhỉ?”



Kì Nhạc thầm nghĩ vừa rồi mình cảm thấy có hứng thú với hành vi của

hai người thần kinh này hơn, cho nên không chú ý đến cái khác, hơn nữa

Ninh Tiêu vẫn giống như trước kia, không có chỗ nào đáng chú ý cả.



Mặt Trẻ Con nhìn bọn họ, lại nhìn vị trí ngồi của Ninh Tiêu, gật đầu nói, “Được rồi, em sẽ cố gắng hết sức.”



Trầm Thư lười biếng trả lời: “Luyện cho tốt vào.”



“Vâng!”



Kì Nhạc giật giật khóe miệng, mặc kệ bọn họ, xoay người đi lên sân

khấu, ngồi xuống trước đàn dương cầm, cử động ngón tay một chút rồi bắt

đầu đánh đàn, một khúc nhạc đơn giản, nhẹ nhàng mà du dương, làm cho

lòng người trở nên yên bình.



Ninh Tiêu ngồi phía bên trái sân khấu, vừa vặn nhìn thấy chỗ đặt đàn, hắn cầm ly rượu, im lặng ngồi ở đó, mấy ngày nay hắn không tới quán

bar, thứ nhất là không có hứng thú, cảm thấy rất nhàm chán, thứ hai là

đi điều tra tư liệu về Cố Bách, thứ ba là để bình tĩnh lại.



Ninh Tiêu quan sát người đang tập trung đánh đàn, hắn biết mình không có yêu đối phương, cũng biết mình cảm thấy khó chịu không phải vì người này đột nhiên không còn quấn lấy mình, bởi vì còn rất nhiều người thích mình, thiếu một người cũng chẳng có gì to tát, hơn nữa khi nhớ tới

Trịnh Tiểu Viễn trước kia, Ninh Tiêu vẫn cảm thấy chán ghét như cũ, chỉ

mong người nọ tránh xa mình một chút, vì thế nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là điều Cố Bách từng nói, bây giờ hắn có hứng thú với người này.



Kì Nhạc tập trung đánh đàn, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt đang

quan sát mình, hai ngày nay luôn có người nhìn cậu, có người còn đi lên

gạ gẫm, đa số đều tò mò hỏi cậu có còn nhớ Ninh Tiêu hay không, một số
Kì Nhạc tiếp tục hỏi: “Người thuê nhà lúc trước..... Ở đây bao lâu?”



“Hình như hơn một tháng.”



Kì Nhạc tỏ vẻ đồng cảm, anh bạn, khổ thân anh quá, có thể kiên trì

hơn một tháng mà vẫn chưa ra tay giết người! Anh đúng là tốt bụng!



Diệp Thủy Xuyên kinh ngạc: “Có gì không?”



“Không, không có gì.” Kì Nhạc im lặng quay về phòng.



Vì thế lúc Cố Bách đến thăm mèo, chỉ thấy cậu ngồi yên trên giường,

trên mặt không có biểu tình gì, hai mắt hằn đầy tơ máu, anh đắn đo một

lát, thầm nghĩ không phải hai người kia dữ dội quá nên đã dọa Tiểu Nhạc

sợ chứ? Anh hỏi thử: “Cậu sao thế?”



“Không có gì.”



“..... Không có gì thật à?”



Kì Nhạc gật đầu: “Tôi sẽ ổn thôi.”



Cố Bách: “......”



Hai người nhìn con mèo suốt một ngày, đến xế chiều Kì Nhạc lại đứng

dậy đi làm, Cố Bách và Ninh Tiêu đều có mặt, Ninh Tiêu tới để uống rượu

nhìn người và tìm cơ hội nói chuyện phiếm, còn Cố Bách thì lấy lí do lo

lắng con mèo, chờ Kì Nhạc tan ca rồi cùng nhau trở về nhìn nó. Kì Nhạc

định đưa cho anh một chìa khóa dự phòng, nhưng lại bị anh từ chối với lí do “như vậy không tốt lắm”, Kì Nhạc bất đắc dĩ, đành phải chờ tan ca

rồi về nhà với Cố Bách, sau đó lại trải qua một đêm đau thương.



Ngày hôm sau Cố Bách lại đến, quan sát cậu một lúc: “Cậu có chắc cậu vẫn ổn không?”



Kì Nhạc vẫn bình tĩnh như cũ: “Tạm thời vẫn ổn.”



Cố Bách: “.....”



Ngày hôm sau, hôm sau nữa đều như thế, sắc mặt của Ninh Tiêu càng lúc càng đen, trong giới bắt đầu truyền ra tin tức mỗi ngày Cố Bách đều đưa đón Trịnh Tiểu Viễn đi làm, vô cùng ân ái mặn nồng. Cố Bách không buồn

để ý đến lời đồn này, mấy ngày nay anh đều có mặt đúng giờ, thấy sắc mặt Tiểu Nhạc chuyển từ im lặng sang cáu kỉnh rồi lại tiếp tục im lặng,

không khỏi tự hỏi rốt cuộc là tốt hay xấu?



Hôm nay đến lượt Kì Nhạc nghỉ, không cần đi làm, nhưng cậu vẫn đến

quán bar, bởi vì hôm nay là sinh nhật của người nào đó, nghe nói quan hệ của người đó với chủ nhân cơ thể này không tệ, người đó vừa trở về sau

chuyến nghỉ hè, mời cậu đến dự tiệc, vì vậy cậu phải đến dự.



Cố Bách không quen biết bọn họ, lại không có lí do gì đi theo cậu,

cũng chẳng biết bọn họ muốn chơi đến mấy giờ, vì thế đành phải về nhà.



Kì Nhạc rảo bước vào trong quán bar, nhìn trái nhìn phải một chút: “Sao tôi có cảm giác càng lúc càng đông vậy?”



Trầm Thư gật đầu trả lời: “Sắp khai giảng rồi, nhóm sinh viên đã quay trở lại.” Hắn dừng một chút, “Bây giờ mày đã trở thành trung tâm của sự chú ý, đám 0 kia nghe nói gần đây Ninh Tiêu và Cố Bách đều vây quanh

mày, tụi nó điên tiết lắm rồi, nghe nói lần này cũng vì mày nên mới quay lại sớm như thế.”



Kì Nhạc nháy mắt mấy cái: “Quay lại sớm làm gì?”



“Để soi mói chứ làm gì?!” Trầm Thư giải thích, “Tính cách của mày lúc trước..... Khá nhu nhược.”



Kì Nhạc sắp bước vào phòng riêng, nghe vậy thì xoay người lại: “Vậy

thôi tôi về nhà cho rồi, dù sao tôi cũng không quen biết bọn họ, không

rảnh chơi trò soi mói với bọn họ.” Cậu nói đi là đi, ai ngờ sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ngọt ngào gọi “anh Tiểu Viễn”, cậu không

khỏi quay đầu lại, lập tức bị một cái bánh kem đập vào mặt.



Kì Nhạc: “......”