Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 30 : Trò đùa

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Bánh ngọt trên mặt chậm rãi rơi xuống đất, sau đó không biết ai đã

chụp lấy nó, Kì Nhạc chỉ cảm thấy tầm mắt bị ngăn trở một cách nghiêm

trọng, mùi bánh ngọt nồng nặc khiến người ta phát ngấy xông vào khoang

mũi. Cậu im lặng trong chốc lát, sau đó chùi chùi mắt, lúc này mới nhìn

thấy hai cậu nhóc đang đứng trước mặt mình, cả hai đều trang điểm, trông vô cùng quyến rũ và khêu gợi.



“Ha ha, chơi vui không? Bánh ngọt này có mùi vị thế nào?” Một trong

hai người nhìn cậu cười, “Anh Tiểu Viễn, hôm nay là sinh nhật em, sao

anh tới trễ vậy? À, nghe nói anh bị mất trí nhớ, anh nhìn em thử xem,

anh còn nhận ra em không?”



Người còn lại hùa theo: “Còn em nữa, anh Tiểu Viễn, anh có nhận ra em không?”



Hai người kia kéo cậu vào phòng, vừa ra vẻ thân thiết chào hỏi vừa

lau đống kem bơ còn sót lại, tiếp theo bôi lên đầu và cổ của cậu, người

bên ngoài nhìn vào sẽ tưởng bọn họ đang chơi đùa với nhau, nhân cơ hội

này, cái người chụp được bánh ngọt ban nãy đổ bánh ngọt vào sau cổ cậu,

trực tiếp nhét nó vào bên trong, đã vậy còn đè lại để nó không rơi ra,

sau đó đẩy cậu về phía trước.



Kì Nhạc: “......”



Nhân lúc Kì Nhạc im lặng, bọn họ đã bước vào phòng, Diệp Thủy Xuyên

đi từ bên kia tới gần, lúc này cũng đã vào phòng, vừa định cười chào hỏi thì bị bộ dạng của em trai mình dọa hết hồn, sắc mặt lập tức thay đổi:

“Mấy đứa.....”



“Đùa tí thôi mà anh Tiểu Xuyên.”



“Phải đó, bọn em đã thống nhất với nhau rồi, ai tới trễ phải chịu phạt, lát nữa còn phải phạt thêm ba ly nữa.”



“Đúng đó anh Tiểu Xuyên, đây chỉ là bánh ngọt thôi, bọn em giỡn chơi ấy mà.”



Tất cả mọi người đều biết Diệp Thủy Xuyên rất che chở Trịnh Tiểu Viễn, nhất định sẽ nổi giận, vì vậy vội vàng mở miệng làm nũng.



Diệp Thủy Xuyên không để ý tới bọn họ, hoảng sợ quan sát vẻ mặt của

em trai mình, sau đó vội vàng lục túi quần, ném một bịch khăn giấy cho

cậu, tiếp theo không nói lời nào đi sang bên cạnh, đứng tựa vào cửa

phòng. Vừa rồi Trầm Thư cũng không kịp ngăn cản, thấy sự tình trở thành

như vậy, hắn cũng chọn cách ra cửa đứng, duy trì im lặng. Mặt Trẻ Con

vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút thay đổi, cậu suy nghĩ một lát rồi đi

đến bên cạnh anh hai mình, lấy di động ra quay phim, định dùng nó làm tư liệu học tập, lát về nhất định phải nghiên cứu thật kĩ.



Lúc này cửa phòng lại mở ra, bọn họ quay người lại, người bước vào

chính là Ninh Tiêu. Hai mắt của mấy tên 0 bên kia lập tức sáng lên, bọn

họ tươi cười chào hỏi, sau đó kéo Ninh Tiêu ngồi xuống cạnh mình.



Sau khi vào cửa, Ninh Tiêu nhìn thấy Kì Nhạc đang đứng quay lưng về

phía mình, trên đầu dính đầy kem bơ, hắn nhịn không được nhíu mày, bất

chợt nhớ lại dáng vẻ anh dũng của cậu khi đè Trầm Thư ở bệnh viện, hắn

dừng bước, khoanh tay đứng tựa vào cửa phòng, chọn cách quan sát trong


“Có hứng thú với việc bất lực.......” Bác sĩ viết xoạt xoạt lên quyển sổ nhỏ, tập trung suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu, “Cái này thì

không có.”



“...... Tôi không có gì để nói với anh hết.” Dịch Hàng nói xong liền chạy qua tìm Kì Nhạc.



“Khoan đã.” Bác sĩ vội vàng kéo hắn lại, bắt đầu lục túi của mình,

“Cái này được không? Nghe nói lá bùa này có thể hoàn thành tâm nguyện

của người sử dụng, tôi tặng nó cho cậu, cậu ở lại trò chuyện với tôi

đi.”



“......” Dịch Hàng do dự hỏi, “Thứ này.... Từ đâu ra vậy?”



“Tôi mua từ cái người ở chung phòng với cậu đó, ba người các cậu, một người thì ở căn hộ cao cấp, hai người còn lại đều ghi địa chỉ trường

học, tuy có số di động nhưng tôi thấy nếu tôi có gọi các cậu cũng không

nghe tôi nói, vì vậy chỉ có thể tìm đến cửa, nhưng Trịnh Tiểu Viễn không có ở trường, tôi đành phải tìm người còn lại.” Bác sĩ giải thích, “Tôi

phát hiện cậu ta đột nhiên nảy sinh hứng thú với học thuyết siêu hình,

cho nên mới tìm cậu ta trò chuyện về vấn đề này, thuận tiện trả 20 đồng

để mua lá bùa này về nghiên cứu, sau đó mỗi lần ghé sang chỗ cậu ta, tôi đều mua thêm một lá bùa đủ loại khác nhau.” Bác sĩ dừng một chút, “Khi

tôi mua đến cái thứ năm, tôi cảm thấy hình như mình đã bị lừa.....

.”



Dịch Hàng: “......”



Kì Nhạc: “.......”



Kì Nhạc tiếp tục lau mặt, nhìn hai người bọn họ rồi nhìn sang đám 0

bên kia, lại nhìn mấy người đang đứng ở cửa: “Mẹ nó, tôi thật sự rất

muốn mời mấy người đến bệnh viện Thần Ái ngủ một đêm!”



Bác sĩ nghe vậy thì lập tức chạy tới, hai mắt sáng lên: “Câu nói này của cậu có chứa hàm ý đặc biệt gì không?”



“Anh cút sang một bên cho tôi.” Kì Nhạc đẩy bác sĩ sang một bên, nhìn Dịch Hàng, “Tôi giải quyết anh trước, sao anh lại tới đây?”



Dịch Hàng rưng rưng nước mắt: “Cậu cứu tôi với, tên khốn kia lại muốn bạo cúc của tôi!”



Kì Nhạc còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thủy Xuyên và Trầm Thư đã kinh ngạc lên tiếng trước: “Hắn vẫn chưa bạo sao?!”



Dịch Hàng: “......”



Kì Nhạc xoa xoa trán, ráng nhẫn nhịn để giải quyết cho xong mọi

chuyện, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng lại mở ra một lần

nữa.



Cố Bách ở nhà đợi, cảm thấy quá buồn chán nên quyết định đi đến quán

bar, định bụng giả vờ vô tình gặp được đối phương, nhưng lúc anh vừa đến lại trông thấy Dịch Hàng hối hả chạy vào trong, vì thế mới vội vàng đi

theo, hoàn toàn không ngờ Tiểu Nhạc lại trở nên thê thảm như vậy, hai

mắt anh lập tức trầm xuống, gằn từng chữ một: “Thế này là thế nào?”