Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 33 : Tám chuyện

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kì Nhạc trả lại di động cho Lục Viêm Bân, kinh ngạc hỏi: “Nếu anh không thể chịu được bộ dáng này của anh ta, cảm thấy không khống chế nổi, vậy anh còn chụp lại làm gì? Không phải để

trưng cho đẹp đâu nhỉ?”



“Không phải, tôi chụp cho bạn bè xem thử, nhờ bọn họ giúp tôi phân tích một chút.” Lục Viêm Bân bình tĩnh nói,

“Phân tích xem là do sự tự chủ của tôi có vấn đề hay em ấy có vấn đề,

kết quả tất cả bọn họ đều cho tôi hai chữ.”



Kì Nhạc im lặng trong chốc lát, hỏi thử: “...... Thiếu ngược?”



“Không phải, là làm luôn.”



Kì Nhạc: “......”



“Cho nên người có vấn đề không phải là tôi.” Lục Viêm Bân dừng một chút, “Tôi cảm thấy ý kiến của bạn mình không tồi.”



Kì Nhạc tiếp tục im lặng, thầm nghĩ đồ

ngốc kia, tốt nhất anh đừng để hắn bắt được, nếu không tự cầu nhiều phúc đi, tôi không giúp anh được rồi.



Lục Viêm Bân nhìn cậu: “Cậu không biết em ấy ở đâu thật sao?”



“Thật mà.” Kì Nhạc chân thành nói, “Tôi

từ chối nghĩ cách giúp anh ấy nên anh ấy bỏ đi rồi, anh ấy không có nói

mình đi đâu, thật ra tôi cũng không thân với anh ấy cho lắm.”



Lục Viêm Bân im lặng trong chốc lát, theo bản năng định nói gì đó, lúc này di động đột nhiên vang lên, hắn bắt

máy: “A lô, bên chú có không? Vậy thôi..... Bỏ đi, tôi nghĩ em ấy

không dám đến đó đâu, chú về đi.” Hắn cúp điện thoại, quay sang nhìn hai người: “Ở nghĩa trang cũng không có.”



Cố Bách và Kì Nhạc nhìn đồng hồ trên

tường, thầm nghĩ đàn em hay bạn bè của người này thật là thảm, hơn ba

giờ sáng còn bị bắt ra nghĩa trang tìm người, không biết có bị dọa đến

bệnh không đây?



Cảm thấy có hỏi tiếp cũng vô dụng, Lục

Viêm Bân chuẩn bị đi về, trước khi đi không quên quay đầu lại nhìn Kì

Nhạc lần cuối: “Nếu cậu nhớ ra bất kì điều gì, cứ gọi điện thoại cho

tôi, đến giờ vẫn chưa tìm được, tôi sợ em ấy sẽ đi lạc đến những nơi kì

quái hoặc nguy hiểm.”



Hai người tiễn Lục Viêm Bân ra cửa, Kì

Nhạc an ủi: “Anh ấy đâu phải là con nít, anh ấy biết tự chăm sóc bản

thân mà, có thể đi đến nơi kì quái nào chứ?”



Lục Viêm Bân suy nghĩ một lúc, sau đó bình tĩnh nói: “Xe chở heo.”



Cố Bách: “......”



Kì Nhạc: “......”



Trong đầu hai người lập tức hiện lên hình ảnh Dịch Hàng nằm co ro trên thùng xe, sau đó một đàn heo ì ục chạy

lên, đẩy Dịch Hàng vào trong góc, Dịch Hàng dùng hai tay cầm song sắt,

xe bắt đầu lăn bánh, kèm theo đó là một tiếng hét thảm thiết: “Không —“



Kì Nhạc nhăn mặt, thật sự không biết

trong đầu của Lục Viêm Bân chứa cái gì, cậu liếc mắt nhìn Cố Bách, tuy

vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, nhưng phỏng chừng trong lòng cũng đang

nghĩ đến điều này.



“Đừng nhìn tôi như thế.” Lục Viêm Bân


Kì Nhạc nhìn anh, rồi nhìn bịch snack tôm trên tay anh, hỏi thử: “Cái đó..... Anh có ăn không?”



“......” Cố Bách im lặng đưa cho

cậu, ánh mắt trở nên phức tạp, trước kia mình bảo vệ Tiểu Nhạc rất kĩ,

ngay cả AV cũng không cho xem, thế nhưng bây giờ cậu ấy lại biến thành

thế này, rốt cuộc lúc trước cho cậu đến đây ở là đúng hay sai?



Hai người kia cũng không chiến đấu quá

lâu, rất nhanh liền ra khỏi phòng tắm. Kì Nhạc nhờ Diệp Thủy Xuyên vào

phòng tìm sách giúp mình, đến khi cậu trở lại phòng khách thì thấy chồng anh hai và Cố Bách đang nói chuyện say sưa, chồng anh hai ôn hòa hỏi:

“Quan hệ của cậu và Tiểu Viễn là gì, tin đồn trong giới có phải thật

không? Bây giờ hai đứa định ở chung với nhau sao? Vì con mèo? Có thật là vì con mèo không?”



Kì Nhạc quan sát một lúc, sau đó bước qua hỏi: “Chồng anh hai, anh không thích tám thật sao?”



“Không thích, nhưng anh có một người bạn

thích điều này.” Chung Duệ Uyên giải thích, “Anh thường xuyên đề cập

những thứ này với hắn.”



Thì ra chồng anh hai không có đam mê ở phương diện này..... Kì Nhạc gật gật đầu, hỏi: “Người bạn kia của anh tên gì?”



“Lục Viêm Bân.”



Kì Nhạc: “......”



Má ơi, có cần cẩu huyết như vậy không?

Lục Viêm Bân là người thích tám? Có phải điều này là minh chứng cho việc không thể nhìn người bằng bề ngoài?!



Chung Duệ Uyên cười ha ha: “Hắn rất ít

khi đi ra ngoài, chỉ thỉnh thoảng họp mặt với bọn anh thôi, nếu hôm qua

hắn không tới đây tìm em, anh cũng không biết hắn có quen với em, tối

qua anh có ra nghĩa trang tìm người giúp hắn, nhưng lại không thấy Dịch

Hàng đâu cả, không biết bây giờ đã tìm được chưa.”



Kì Nhạc: “......”



Cố Bách: “......”



“Hai đứa sao vậy?”



“Không có gì.” Kì Nhạc cảm thấy mình

không nên hiểu nhầm, cậu im lặng an ủi mình, điều này chỉ nói lên lá gan của chồng anh hai rất lớn, không thể chứng minh anh ấy là người không

bình thường.



Đúng lúc này, Diệp Thủy Xuyên đi ra từ

trong phòng, đưa sách đưa cho Kì Nhạc. Kì Nhạc nhận sách rồi đi về ngay, sợ rằng ở lâu sẽ phát hiện chồng anh hai cũng bị bệnh thần kinh. Cố

Bách cũng đứng dậy, cảm thấy sau này phải trông chừng Tiểu Nhạc thật kĩ, không thể để cậu qua lại với đám thần kinh này nữa, nếu không cậu sẽ

học hư mất.



Hai người nhanh chóng đi xuống lầu, Dịch

Hàng đã ngủ, ngủ suốt cả đường đi, đến khi Cố Bách dừng xe trước nhà trọ mới tỉnh lại, sau đó không ngủ tiếp nữa mà ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Kì Nhạc, bộ dạng vô cùng nghe lời.



Cố Bách bị Tiểu Nhạc vô tình ngó lơ, anh

im lặng nhìn hai người kia nói chuyện, thầm nghĩ thế giới hai người tốt

đẹp của mình bị phá rối rồi. Anh suy nghĩ một chút, sau đó lấy di động

ra gửi tin nhắn cho Lục Viêm Bân.