Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 34 : Thăm dò
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Cố Bách không muốn Lục Viêm Bân tìm tới
cửa ngay lúc này, bởi vì làm thế rất dễ khiến hai người kia nghi ngờ là
do anh mật báo, thế thì hình tượng của anh trong lòng Tiểu Nhạc sẽ sụp
đổ, nhất định không thể để điều này xảy ra, vì thế anh nhắn tin cho Lục
Viêm Bân, nói rằng mới nhận được tin tức, có thể tối nay Dịch Hàng sẽ
xuất hiện ở quán bar, muốn bắt người về khai trai thì hãy chuẩn bị sẵn
sàng. Lục Viêm Bân hồi âm rất nhanh, chỉ có hai chữ “hiểu rồi”, Cố Bách
cất di động, tiếp tục ngồi yên, biểu tình trên mặt vẫn không hề thay
đổi.
Giờ phút này Lục Viêm Bân đang đứng trước cổng đại học S, đại học hàng đầu thành phố C. Sau một lúc hỏi thăm, rốt cuộc hắn cũng tìm được bệnh nhân còn lại trong phòng bệnh lúc trước của Dịch Hàng, nhưng bây giờ đột nhiên nhận được tin tình báo quan trọng,
hắn không cần phải hỏi nữa, hắn nhìn người nọ: “Nếu cậu không biết em ấy ở đâu thì tôi đi đây.”
Đạo sĩ đã biết đại khái tình huống, vì
thế bình tĩnh hỏi: “Nếu anh lo lắng cho anh ta thì mua một cái phù bình
an đi, 20 đồng một cái, chịu không?”
Lục Viêm Bân không trả lời mà hỏi lại: “Tôi tìm khắp nơi cũng không thấy em ấy, mua xong thì đưa cho em ấy bằng cách nào?”
Đạo sĩ thầm nghĩ có lý, im lặng trong
chốc lát rồi kiên nhẫn nói: “Anh có thể đợi đến khi tìm được anh ta rồi
đưa, nếu không tìm được thì tự mình mang cũng được, anh thấy thế nào?”
Lục Viêm Bân hỏi: “Thứ này có tác dụng gì?”
Đạo sĩ nghiêm túc trả lời: “Trừ tà, bảo vệ bình an, phòng ngừa yêu ma quỷ quái bám theo, rất linh nghiệm......”
Lục Viêm Bân nói: “Tạm biệt.”
Đạo sĩ: “......”
Đạo sĩ trở tay không kịp, rõ ràng đàm
phán đang rất thuận lợi, sao đột nhiên lại biến thành thế này, chẳng lẽ
mình nói sai chỗ nào rồi sao? Hay là người này cảm thấy mình đang gạt
người?
Lục Viêm Bân quay đầu bỏ đi, thầm nghĩ bà xã nhà mình thật sự bị quỷ nhập vào người, lỡ như bị siêu độ mất thì
phải làm sao, hắn nhanh chóng bước lên xe, chuẩn bị về nhà ngủ bù một
giấc, bổ sung thể lực để buổi tối làm việc.
Đạo sĩ đứng tại chỗ, im lặng nhìn Lục Viêm Bân rời đi, rầu rĩ thở dài: “Gần đây kiếm ít tiền lời không dễ dàng chút nào.”
Dịch Hàng ở nhà Kì Nhạc đợi đến xế chiều, phát hiện cả ngày nay mình đều bình yên vô sự, vì thế tiến lại gần,
ngây thơ hỏi: “Cậu nói xem, hôm qua hắn đã tới đây tìm, hôm nay hắn có
đến nữa không?”
Kì Nhạc suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:
“Dựa theo suy nghĩ của bạn trai anh mà nói...... Tôi cũng không
biết nữa, hay anh cứ thử xem sao?”
Cố Bách nghe thấy rất rõ ràng, hiển nhiên không thể để Dịch Hàng ở lại đây, vì thế lạnh lùng nhắc nhở: “Tốt nhất
đừng nên thử, nếu hôm nay vẫn không tìm thấy anh, rất có thể anh ta sẽ
quay lại những nơi đã tìm một lần nữa.”
Dịch Hàng sụp vai xuống, nhận mệnh: “Vậy tôi phải đến quán bar trốn thôi.”
Kì Nhạc gật đầu, thuận theo ý hắn. Biết
Diệp Thủy Xuyên đang làm việc tại quán bar, để đề phòng trường hợp xấu
nhất, Dịch Hàng quyết định chọn lúc náo nhiệt nhất mà đến, như vậy sẽ dễ dàng trà trộn vào đám đông, không sợ bị Diệp Thủy Xuyên phát hiện,
nhưng cho dù là vậy, Dịch Hàng vẫn cảm thấy không yên tâm, “Nếu cậu cầu
xin anh hai của cậu, anh ta có nghe lời cậu không?”
Kì Nhạc tự hỏi một lúc, cảm thấy có thể
thử được, vì vậy quyết định đi chung. Cố Bách rảnh rỗi không có gì làm,
tốt bụng đề nghị: “Để tôi đưa hai người đi.”
ra, im lặng ngồi xem, nhưng lại cảm thấy có chút ghét bỏ. Cậu tự hỏi một chút, có lẽ do bộ dáng của người kia quá xấu không hợp mắt mình, vì thế cậu tắt cái đó đi rồi mở cái khác lên xem, đổi năm sáu lần mới có một
cái miễn cưỡng chấp nhận được. Cậu kiên cường coi đến một nửa, chợt phát hiện có thêm một người đàn ông nữa xuất hiện.
Kì Nhạc kinh ngạc, đây là muốn đổi người
sao? Không phải chứ, người kia còn chưa bắn mà, cậu tò mò xem tiếp, phát hiện tư thế của bọn họ không ổn cho lắm..... Sau khi hiểu ra ý đồ
của bọn họ, cậu chết trân tại chỗ, cái chuyện song long nhập động này,
nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác. Cậu chăm
chú theo dõi màn hình, hoàn toàn choáng váng: “Má ơi, vào thật sao, có
chết người không đó?!”
Cậu quên mất mình đang đeo tai nghe, căn
bản không thể khống chế được âm thanh của mình, hoặc là cậu cho rằng âm
thanh của mình rất nhỏ, nhưng thực tế..... Lại rất lớn.
Cố Bách nằm trên giường của Tiểu Nhạc,
hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, sau đó nghĩ đến việc người yêu chỉ cách
mình một bức tường, vì thế càng thêm trằn trọc khó ngủ. Đúng lúc này, Cố Bách nghe thấy một tiếng kêu to quen thuộc, anh giật mình, lập tức đứng dậy chạy qua xem thử, “Có chuyện gì vậy?”
Kì Nhạc bị dọa sợ, vừa định cầm ly nước
lên uống thì lại thấy Cố Bách chạy vào phòng. Cậu giật bắn mình, do tư
thế chồm về phía sau lấy ly nước mà dây nối tai nghe đã bị kéo căng hết
mức, trải qua sự chấn động lần này, nó cũng rớt ra ngoài, ngay sau đó,
một âm thanh mất hồn lập tức truyền ra, vô cùng rõ ràng.
Kì Nhạc: “= 口 =”
Cố Bách: “......”
Kì Nhạc thầm nghĩ kì này xong rồi, hình
tượng đói khát đã xâm nhập vào lòng người nào đó rồi, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cậu im lặng ngẩng đầu lên: “Nếu tôi nói
tôi chỉ xem cho biết...... Anh có tin không?”
Cố Bách nhịn cười: “Không sao, chúng ta đều là đàn ông, tôi hiểu mà.”
Những lời này có ý gì? Ý nói tôi là gay
sao? Cậu tuyệt vọng hỏi: “Nếu tôi nói sau khi mất trí nhớ tôi không còn
hứng thú với đàn ông nữa, anh có tin không?”
Cố Bách trả lời ngay tắp lự: “Không.”
Cho dù biết được sự thật, lúc này cũng
không thể nói “tin”, nếu một người thường xuyên bị người khác nói mình
là cong, trong lòng sẽ bị loại ám thị này ảnh hưởng, có lẽ cuối cùng sẽ
cong thật luôn.
“......” Kì Nhạc nói, “Tin hay không tùy anh.”
Cố Bách chỉ chỉ vào máy tính vẫn đang phát ra âm thanh: “Vậy cái này giải thích sao đây?”
“......” Kì Nhạc nói, “Tôi thật sự chỉ xem thử một chút.”
“Vậy à, vậy cậu thấy thế nào?” Cố Bách nhìn cậu, “Có cảm nghĩ gì không?”
“Quá kinh khủng!”
Cố Bách im lặng một lát, sau đó bước tới
ngồi xuống bên cạnh cậu, muốn giải thích một chút: “Cậu xem của Nhật hả? Bọn họ cố tình kêu dữ lắm.”
“Không phải.” Kì Nhạc di chuyển màn hình
về phía Cố Bách, chỉ vào đó, nói, “Anh nhìn nè, hai người vào cùng một
lúc, kinh khủng quá chừng luôn, thật sự không chết người chứ?”
Cố Bách: “.......”