Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 35 : Hôn
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Cố Bách tựa vào đầu giường, kiên nhẫn
giải thích cho người nào đó rằng song long nhập động không gây chết
người, hơn nữa còn có vài tiểu 0 thích như vậy, Kì Nhạc ngơ ngác nhìn
anh, vẻ mặt ngây thơ vô số tội: “..... Thật sao?”
Cố Bách không trả lời, bàn tay bên hông
nắm chặt lại, gân xanh trên trán nổi lên, anh im lặng một lát rồi chỉ
vào màn hình: “Cậu có thể tắt thứ này đi được không?”
Người trong lòng đang ở bên cạnh, gần như có thể chạm vào bất kì lúc nào, đã vậy bọn họ còn thảo luận những vấn
đề không thuần khiết, trước mặt lại xuất hiện những cảnh không thuần
khiết, Cố Bách cảm thấy bây giờ mình vẫn chưa nhào qua đã là cực hạn
rồi.
Kì Nhạc ngẩn ra, chợt nhớ tới việc Cố
Bách là gay, cậu vội vàng tắt video, quan sát anh một chút, thử hỏi:
“Anh có phản ứng khi xem cái này hả?”
Cố Bách nhíu mày, giọng nói có chút thấp: “Cậu thấy thế nào?”
Không biết có phải do tác dụng của ánh
đèn hay không, Kì Nhạc cảm thấy ánh mắt của người này hơi khác so với
bình thường, con ngươi âm trầm, thâm thúy và mang theo chút gì đó nguy
hiểm, giống như muốn nhấn chìm người khác vậy, thậm chí không khí xung
quanh cũng bắt đầu trở nên ái muội. Cậu từ từ nhích người sang bên cạnh, cố gắng ra vẻ bình tĩnh: “Sao tôi biết được.”
Biết mình đã dọa cậu sợ, Cố Bách cố gắng
điều chỉnh tâm tình của mình, thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Nếu tôi thật
sự muốn làm cũng không tìm cậu.”
Kì Nhạc cảm thấy cũng có lý, im lặng một chút, sau đó nhịn không được mở miệng hỏi: “Vậy anh muốn tìm ai?”
Thật không dễ dàng mà, thế nhưng lại chủ
động hỏi câu này..... Tâm tình của Cố Bách không tệ, anh nhìn cậu,
nói: “Tôi không phải loại người chỉ cần tình dục không cần tình yêu như
Ninh Tiêu, cậu hiểu không?”
Kì Nhạc gật đầu khen ngợi: “Anh tốt hơn hắn nhiều.”
“Thế thì có gì phải sợ?” Cố Bách tiếp tục nói, “Yên tâm đi, cho tới bây giờ, tôi muốn chỉ một mình Tiểu Nhạc thôi.”
Kì Nhạc giật mình, hoa cúc cũng căng thẳng theo, cậu im lặng ngồi một chỗ, không nói lời nào.
Cố Bách quan sát cậu, thấy cậu không có
biểu lộ cảm xúc phản cảm nên quyết định cho cậu thêm thời gian để suy
nghĩ, anh chậm rãi đứng dậy: “Đi ngủ sớm đi, nếu cậu muốn xem cho biết
nhưng không chịu được mấy loại nặng đô này thì tìm mấy cái bình thường
mà xem.”
Kì Nhạc bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Sao tôi biết cái nào không bình thường chứ......”
Cố Bách đứng lại: “Nếu xem trúng thứ không bình thường thì cứ tắt đi hoặc xóa bỏ là được, không phải sao?”
Kì Nhạc ngẫm nghĩ, chột dạ nói: “Không được, lòng hiếu kì của tôi lớn lắm.......”
Vậy à..... Cố Bách nhìn một lượt các
video trong thư mục, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là
cách hay, lỡ như dọa cậu sợ hoặc biến cậu thành kẻ biến thái thì phải
làm thế nào, anh tự hỏi một chút: “Hay là cậu tìm người giúp cậu xem
trước, lược hết mấy cái không bình thường sang một bên, chờ đến khi năng lực tiếp nhận của cậu tăng lên rồi xem lại sau?” Cố Bách đứng yên tại
cũng có số của tôi, nếu có chuyện gì cần, anh ấy có thể gọi cho tôi.”
Kì Nhạc gật đầu: “Ý kiến hay.” Cậu tắt
điện thoại, sau đó vui vẻ ăn sáng, ăn sáng xong thì bắt đầu học bài,
ngoại trừ thỉnh thoảng xuất hiện vài khái niệm hoặc công thức lạ lùng
nào đó khiến cậu nổi nóng thì hôm nay trôi qua rất yên bình, thậm chí
cậu còn có cảm giác như mình chưa từng xuyên qua. Cậu nhìn Cố Bách,
người nọ vẫn cầm một quyển sách trên tay, tuy bây giờ thái độ của anh
đối với cậu lạnh lùng hơn trước kia, nhưng có thể xem là ôn hòa dễ gần,
dù sao cũng sống bên nhau nhiều năm rồi, vì thế cho dù anh có lạnh nhạt
đến mấy, chỉ cần anh vẫn ở bên cạnh cậu là cậu yên tâm rồi.
Phát hiện tầm mắt của cậu, Cố Bách ngẩng đầu lên: “Có gì không?”
Kì Nhạc hoàn hồn: “Không có gì.” Cậu ôm sách đứng dậy, “Tôi đi ngủ đây.”
“Ừ, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Kì Nhạc liếc Cố Bách một cái, quay về phòng đóng cửa lại, cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ,
quan trọng là mình có thể chấp nhận hay không. Cậu nhìn máy tính, vuốt
mặt, nắm chặt tay, sau đó mở video lên xem, lần này cậu khá may mắn, xem liên tục hai cái đều là bình thường, cậu kiên nhẫn xem hết, phát hiện
bọn họ lăn qua lăn lại chỉ có chừng ấy, không sống động bằng cảnh live
của anh hai và chồng anh hai, cậu mở thêm cái khác, đến khi nhìn thấy
một anh đẹp trai bị treo ngược lên thì mở to mắt.
Má ơi, đây là cái gì, là SM sao?!
Cậu ngơ ngác ngồi tại chỗ, xem đến một
phần tư thì không chịu nổi nữa, cảm thấy mấy người trong video quá biến
thái, vì thế vội vàng tắt đi, vỗ vỗ ngực rồi chuẩn bị đi ngủ. Cậu dọn
dẹp cái bàn, sau đó leo lên giường nằm, phát hiện cả ngày hôm nay mình
không bị đám người Diệp Thủy Xuyên, Dịch Hàng, Lục Viêm Bân, Ninh Tiêu,
Mặt Trẻ Con, bác sĩ nhiệt huyết kia làm phiền, bỗng nhiên có xúc động
muốn khóc.
Từ khi xuyên qua đến giờ, đây chính là ngày bình thường đầu tiên!
Kì Nhạc còn đang suy nghĩ miên man, cửa
phòng chợt vang lên một tiếng động nhỏ, cậu giật mình, suy nghĩ đầu tiên là Cố Bách vào phòng, suy nghĩ thứ hai là Cố Bách muốn tìm gì đó, nhưng cậu đợi một lúc lâu cũng không thấy gì, chỉ cảm giác được Cố Bách ngồi
xuống bên giường, mở đèn ngủ đầu giường lên, sau đó một bàn tay vuốt ve
khuôn mặt cậu. Cậu sợ tới mức không dám thở, suy nghĩ thứ ba chính là...... Mẹ nó, chẳng lẽ cái tên này muốn trói mình lại chơi SM?!
Suốt một ngày không thể chạm vào Tiểu
Nhạc, Cố Bách mất ngủ như dự đoán, anh ở ngoài đợi một lúc lâu, đoán
chừng Tiểu Nhạc đã ngủ nên mới lẻn vào, anh hoàn toàn không biết cậu vừa xem xong hai video bình thường và một phần tư video SM, bây giờ mới bắt đầu ngủ, anh quan sát cậu một lúc, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt
cậu.
Trong lòng Kì Nhạc rối bời, thầm nghĩ Cố
Bách đang mộng du sao? Không thể nào, Cố Bách chưa từng mộng du bao giờ, vậy cái này là sao đây? Cậu đấu tranh tư tưởng một lát, đang định mở
mắt ra hỏi thử thì cảm thấy có thứ gì đó mềm mại dán lên môi.
Đầu óc của cậu nhất thời trống rỗng, đây là..... Hôn ư?!
Cố Bách hôn cậu một cái, tắt đèn rồi xoay người lên giường, kéo cậu vào trong lòng, hài lòng nhắm mắt ngủ.
Kì Nhạc sợ đến choáng váng, hoàn toàn
không dám nhúc nhích, trong đầu chỉ có một suy nghĩ..... Mẹ nó, mình thu hồi lại câu nói vừa rồi, từ khi xuyên qua đến giờ, thế giới này
không còn bình thường nữa a a a!