Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 36 : Không được tự nhiên

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kì Nhạc bị người nào đó ôm vào lòng, sợ

đến mức không nói nên lời, cậu lén mở mắt ra, nhìn bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, mấy phút sau rốt cuộc xác định được người nọ chuẩn bị ngủ ở

đây đêm nay.



Cố Bách ôm được cậu, tâm tình tốt hẳn

lên, nhưng anh cũng không dám làm gì quá trớn, chỉ chậm rãi nhích lại

gần cậu, lúc này mới thỏa mãn.



Kì Nhạc sợ tới mức nín thở, nằm yên theo

dõi động tĩnh của đối phương, thấy đối phương không có động tác nào khác mới thở ra một hơi.



Bọn họ nằm rất gần nhau, vì thế Cố Bách

có thể cảm nhận được trạng thái hiện giờ của cậu, hiển nhiên cũng phát

hiện ra hơi thở bất ổn của cậu, anh giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Tiểu

Nhạc vẫn chưa ngủ? Anh dựa sát thêm một chút, hôn nhẹ lên vành tai cậu,

phát hiện cơ thể cậu cứng ngắc, nhất thời cảm thấy như trút được gánh

nặng, rốt cuộc cũng không cần che giấu bí mật này nữa. Cố Bách im lặng

chờ, muốn biết cậu sẽ có phản ứng gì.



Kì Nhạc cảm thấy vành tai mình nóng lên,

trong lòng rối như tơ vò, hoàn toàn không biết phải làm sao. Cậu nhắm

mắt lại, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp và cơ bắp, đề phòng trường hợp cơ thể cương cứng sẽ bị phát hiện, sau đó liên tục tự an ủi và thôi miên

mình, đối phương là Cố Bách, lúc trước cũng bị ôm hoài đó thôi. Cậu dần

dần thả lỏng, im lặng nằm trong lòng anh, bắt đầu tự hỏi về tình trạng

hiện tại. Cậu nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao mọi chuyện lại phát

triển theo chiều hướng này? Thật sự quá đột ngột rồi.



Kì Nhạc suy nghĩ, cảm thấy có ba khả năng khả thi, khả năng thứ nhất là ngày tháng trên bức tranh đã bị phát

hiện, thân phận của cậu cũng bại lộ, suy ra mấy ngày nay Cố Bách đều

đang giả vờ, khả năng thứ hai là bây giờ tuy đã thay đổi cơ thể, nhưng

dù sao cũng là linh hồn của cậu, tính cách và một vài thói quen vẫn

không thay đổi, vì vậy Cố Bách đột nhiên quay sang yêu cậu, nhưng không

biết phải biểu đạt thế nào nên mới nửa đêm nửa hôm chạy qua đây, thứ ba

là Cố Bách đang mộng du, cho dù lúc trước không có mắc chứng bệnh này,

nhưng sau khi trải qua nỗi đau mất người yêu, ai dám chắc sẽ không mắc

chứ.



Kì Nhạc tiếp tục suy nghĩ, kiểm tra lại

tất cả mọi việc một lượt, nhưng nghĩ thế nào cũng không cảm thấy Cố Bách đang diễn trò, nhưng nếu Cố Bách thật sự đùa giỡn với cậu, cậu nhất

định sẽ cắn chết cái tên chết tiệt này! Kì Nhạc tự hỏi một chút, cảm

thấy tình huống hiện giờ vẫn tốt hơn việc chủ động làm sáng tỏ mọi

chuyện, dù sao cậu vẫn chưa quyết định mình có thể chấp nhận tình cảm

này hay không, một khi làm rõ, bản thân cậu sẽ rơi vào thế bị động, đến

lúc đó lỡ Cố Bách nói muốn ở chung với cậu thì biết trả lời thế nào?



Vì thế tạm thời chỉ có thể án binh bất động. Nghĩ vậy, Kì Nhạc nhắm mắt lại ngủ, định bụng ngày mai giải quyết sau.



Đợi cả buổi cũng không thấy cậu mở miệng, Cố Bách biết tạm thời cậu không muốn chọc thủng tầng giấy này, nhưng

không sao, Tiểu Nhạc thông minh như vậy, nhất định sẽ đoán được anh đã

phát hiện ra thân phận thật sự của cậu, cái này có ý tứ hơn, ít ra mai

mốt ở chung với nhau sẽ càng thêm mờ ám, chỉ có lợi chứ không có hại. Cố Bách nhếch miệng cười, nhắm mắt ngủ.
“Phải.”



Ninh Tiêu nghe thấy rất rõ ràng, nhíu mày hỏi: “Cần tôi giúp không?”



Kì Nhạc sảng khoái gật đầu: “Cần.”



Ninh Tiêu lấy di động gửi tin nhắn, sau đó cất vào túi quần, tâm tình cực kì tốt: “Bọn họ sẽ đến ngay.”



Kì Nhạc ừ một tiếng, im lặng nhìn bên

kia, Cố Bách đang cười, dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt trông càng thêm

ôn hòa, chỉ trong chốc lát người kia đã đổi vị trí, ngồi xuống bên cạnh

Cố Bách, giống như muốn dán lên người Cố Bách, biểu tình của Cố Bách vẫn như cũ, không biểu lộ chút phản cảm nào.



Mẹ nó! Đóng kịch y như thật! Kì Nhạc lại nhìn xung quanh một vòng, sau đó bước qua ra lệnh: “Đổi người.”



Cố Bách ngẩng đầu: “Hả? Tại sao?”



Mới nói mấy câu đã dính chặt lấy người ta rồi, người như thế không được...... Kì Nhạc trề môi: “Kêu anh đổi thì đổi đi.”



Cố Bách nhìn cậu một lúc, vui vẻ gật đầu: “Được, đổi người nào?”



“Bên kia, thấy không, cái người đeo kiếng ấy.” Kì Nhạc chỉ chỉ.



Cố Bách ừ một tiếng, đứng dậy đi qua đó.

Kì Nhạc lại quay về quầy bar ngồi, Ninh Tiêu nhìn cậu, nói: “Không cần

phiền phức như vậy, lát nữa sẽ có người đến.”



Kì Nhạc còn chưa kịp mở miệng, Mặt Trẻ

Con đột nhiên tới gần, mặt không chút thay đổi nói: “Rõ ràng là vợ chồng son người ta đang giận nhau, anh còn tin là thật.”



Ninh Tiêu: “.......”



Kì Nhạc: “......”



Cố Bách ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng

vẫn len lén liếc sang bên này, thật ra anh đồng ý đề nghị của cậu chỉ vì muốn nhìn xem cậu có ghen không, nếu cậu không để ý thì anh phải cố

gắng hơn nữa, nếu cậu để ý thì anh có thể chủ động hơn, bất quá xem tình huống vừa rồi, lẽ nào...... Phải diễn tiếp thật sao?



Kì Nhạc tìm đại một chỗ ngồi xuống, tiếp tục nhìn sang bên kia, một lát sau nghe tiếng Ninh Tiêu nói: “Đến rồi.”



Kì Nhạc quay đầu lại, chỉ thấy ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một đám 0, ăn diện trang điểm rất xinh đẹp, trông cực

kì lẳng lơ, muốn yêu nghiệt bao nhiêu thì yêu nghiệt bấy nhiêu, cậu nhìn bọn họ rồi nhìn Cố Bách bên kia, nhất thời không nói được lời nào.



Ninh Tiêu nhìn cậu: “Thấy sao?”



Không đợi Kì Nhạc mở miệng, Mặt Trẻ Con đã lạnh lùng nói: “Nói anh khờ mà anh không tin, nhìn đi, anh Tiểu Viễn hối hận rồi.”



Ninh Tiêu: “.......”



Kì Nhạc: “......”