Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 37 : Hiệu quả

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Vừa vào cửa, đám 0 kia lập tức chạy tới

vây quanh Ninh Tiêu, còn thuận tiện liếc nhìn Kì Nhạc ngồi bên cạnh, vẻ

mặt của bọn họ rất phong phú, nhưng không ai dám nói gì, chỉ cười nói

chuyện với Ninh Tiêu, hỏi tại sao Ninh Tiêu lại gửi tin nhắn rủ bọn họ

đến quán bar, bọn họ cứ tưởng Ninh Tiêu buồn chán muốn tìm người chơi

cùng, nhưng bây giờ xem ra không phải rồi.



Lực chú ý của Ninh Tiêu hoàn toàn không

đặt trên người bọn họ, chỉ giải thích vài câu đơn giản, “Cố Bách đang ở

bên kia, có hứng thú thì qua đó thử xem, còn không thì thôi.”



Cả bọn đều cảm thấy không thể tin được,

nhưng khi thấy Cố Bách đang ngồi nói chuyện với người khác, bọn họ không thể không tin. Ninh Tiêu và Cố Bách là hai kiểu người khác nhau, Ninh

Tiêu thích hợp làm đối tượng tình một đêm, Cố Bách thích hợp làm bạn đời lâu dài, nhưng trước giờ Cố Bách không có hứng thú với người khác, vì

vậy dần dần không ai dám tiếp cận, nhưng hôm nay cơ hội đó đã đến. Bọn

họ nghi ngờ nhìn Kì Nhạc: “Anh ấy bảo cậu giới thiệu đối tượng cho anh

ấy thật sao?”



Kì Nhạc đánh giá vài lần, tự hỏi nếu bây

giờ mình nói “mấy người không hợp với anh ta đâu, về nhà đi” thì khả

năng mình bị đánh hội đồng là bao nhiêu, cậu giật giật khóe miệng: “Đúng là có chuyện đó......” Cậu còn chưa nói hết câu, đám 0 kia đã xông tới, tỏ ra thân thiết như bạn bè lâu năm, khiến cậu không nói được lời

nào.



Ninh Tiêu lôi cậu ra từ trong đám người, nhắc nhở: “Cơ hội phải do tự mình nắm bắt.”



Đám người kia nghĩ cũng đúng, rối rít chạy sang bên kia.



Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà

trong đầu Kì Nhạc lại hiện lên hình ảnh một đám yêu tinh điên cuồng

tranh giành Đường Tăng, cậu im lặng không nói gì.



Đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế,

Cố Bách cảm thấy vô cùng đau đầu, mấy người này là do Tiểu Nhạc tìm đến

sao? Anh nhìn xuyên qua đám người, phát hiện cậu đang nhìn sang bên này, dường như đang quan sát hiệu quả, anh thở dài trong lòng, biết cậu khó

chịu nên phải tiếp tục đối phó thôi.



Không lâu sau, bóng dáng của người nào đó bị đám đông che khuất, Kì Nhạc nhích qua nhích lại nhưng vẫn không nhìn thấy gì, cậu đang do dự có nên qua đó nhìn thử không thì đột nhiên bị

kéo đến quầy bar. Ninh Tiêu gọi hai ly rượu, đưa cho cậu một ly: “Để bọn họ nói chuyện đi, biết đâu thành công thì sao.”



Kì Nhạc ngồi xuống: “Không đâu, anh ta không có thích bọn họ.”



Ninh Tiêu nhíu mày, không lên tiếng, hắn

cũng không ngốc, dĩ nhiên có thể nhìn ra chuyện này có vấn đề, nhưng tâm tình hiện giờ của hắn không tệ, dù sao bây giờ đã có cơ hội tâm sự với

người này rồi, nếu bầu không khí tốt, hắn còn muốn tiến thêm một bước

nữa.



Mặt Trẻ Con nhìn sang bên kia, mặt không chút thay đổi nhắc nhở: “Bọn họ ngồi xuống cả rồi, trông rất vui vẻ.”



Kì Nhạc quay đầu lại, im lặng nhìn, lực chú ý lại chuyển về bên đó.



Mặt Trẻ Con hỏi: “Anh Tiểu Viễn, em thấy bọn họ trò chuyện vui lắm, anh còn muốn giận tới chừng nào?”



Kì Nhạc: “.......”



Ninh Tiêu lạnh lùng liếc cậu ta: “Cậu câm miệng cho tôi.”



Kì Nhạc nhìn Mặt Trẻ Con, phát hiện Mặt

Trẻ Con vẫn bình tĩnh như cũ, không có rưng rưng nước mắt như mấy lần

trước, sau đó còn gằn từng chữ: “Tại sao ông đây phải nghe lời anh?”



Ninh Tiêu: “......”



Kì Nhạc nhìn bọn họ, tạm thời ném Cố Bách sang một bên, chậm rãi nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Em trai...... Anh còn chưa biết tên em, sau này anh gọi em là Bé Cưng nhé?”


mãn.



Rốt cuộc cũng xong rồi....... Kì

Nhạc rầu rĩ thở dài trong lòng, chuẩn bị đi ngủ thì phát hiện một

chuyện, vừa rồi cậu chỉ chú ý đến người ta, hoàn toàn không phát hiện

tình huống hiện tại của mình, bây giờ cậu có thể cảm nhận cái gì đó rất

rõ ràng, đầu óc cậu quay mòng mòng, không phải chứ?



Cậu lại cảm nhận thêm lần nữa, sau đó tức giận cào giường mấy cái, mẹ nó, mình cương rồi!



Dịch Hàng nhìn trái nhìn phải, từ lúc

người nào đó tuyên bố muốn theo đuổi mình, trong phòng ngủ đột nhiên

xuất hiện một chiếc ghế sô pha mềm mại dành cho hai người và một tấm màn chiếu phim to bằng phân nửa vách tường, hắn chần chừ hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”



Lục Viêm Bân kéo rèm cửa sổ, đóng cửa

lại, tắt hết đèn trong phòng, tiếp theo ngồi xuống ghế sô pha trước

giường, loay hoay với máy tính: “Xem phim.”



“......” Dịch Hàng kinh ngạc, “Cách mà bọn họ nghĩ cho anh là bảo anh xem phim với tôi?”



“Ừ.” Lục Viêm Bân nhấn nút chiếu phim.



Không thể nào, sao đám bạn của anh có thể đưa ra ý kiến bình thường như vậy được?! Dịch Hàng còn đang suy nghĩ

miên man, chỉ nghe đối phương nói một câu bắt đầu, hắn quay đầu lại,

khuôn mặt lập tức trắng bệch không còn chút máu, sợ hãi la to: “Má ơi –“



Lục Viêm Bân đưa tay kéo Dịch Hàng ngồi xuống: “Xem đi.”



“Tôi không xem phim kinh dị!” Dịch Hàng bị dọa xanh mặt, muốn đứng dậy bỏ đi.



Lục Viêm Bân bình tĩnh nói: “Xem phim hoặc bị anh thượng, chọn một trong hai.”



Dịch Hàng lầm bầm, đành phải ngồi xuống,

sau khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, hắn vội vàng chụp cái gối che

mắt lại: “Má ơi –“



Lục Viêm Bân lấy gối ra, tiện tay ném đi, sau đó giang hai tay ra: “Sợ thì cứ nhào vào lòng anh.”



Dịch Hàng: “......”



Lục Viêm Bân xoay đầu Dịch Hàng lại: “Xem đi.”



Dịch Hàng lại nhìn vào màn hình, sợ tới mức hét to, vội vàng kéo áo ngủ lên che mặt.



Lục Viêm Bân liếc mắt nhìn, nhanh tay cởi áo của Dịch Hàng, ném ra thật xa.



Dịch Hàng: “= 口 =”



Dịch Hàng chỉ mặc một cái quần ngủ, im lặng ngồi trên sô pha trừng mắt nhìn đối phương.



Lục Viêm Bân xoay đầu Dịch Hàng lại, để

Dịch Hàng đối diện với màn hình, lúc này trên màn hình đang chiếu cận

cảnh khuôn mặt của một nữ quỷ tóc tai bù xù, Dịch Hàng lại hét lên, muốn tìm vật gì đó để che. Lục Viêm Bân ôm lấy Dịch Hàng, âm thầm gật đầu,

xem ra cách này không tệ, hắn bình tĩnh nói: “Ổn rồi, qua rồi, lát nữa

nếu còn sợ thì cứ nhào vào lòng anh, anh sẽ bảo vệ em, thêm vài lần nữa

là em yêu anh ngay thôi.”



Dịch Hàng bức xúc: “Anh hai, tôi năn nỉ anh, anh về sao Hỏa đi, đừng có ám tôi nữa!”



Lục Viêm Bân bình tĩnh nắm cằm Dịch Hàng, bắt hắn quay đầu lại.



“Má ơi –” Dịch Hàng hét lên, tiếp tục nhào qua.