Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 38 : Đắn đo
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa sổ,
rọi vào trong phòng ngủ, Kì Nhạc yên lặng ngồi trên giường, ngơ ngác
nhìn cửa phòng, vẻ mặt đờ đẫn, thật sự không muốn mở cửa đi ra ngoài.
Cậu không nhớ tối qua mình ngủ lúc mấy giờ, nhưng cậu còn nhớ rõ tình
trạng của mình, cậu nhịn không được kéo quần ra nhìn chim một chút, thầm nghĩ mẹ nó, bây giờ mềm nhũn mà sao tối qua cứng ngắc vậy?
Như thường lệ, Cố Bách ngồi ở ngoài đợi
cậu ra ăn cơm, nhưng đợi cả buổi cũng không thấy cậu đâu, anh mở cửa xem một chút, nhất thời ngẩn ra: “Cậu làm gì vậy?”
Kì Nhạc vẫn còn đang kéo quần nhìn chim,
nghe tiếng động thì ngẩng đầu lên, vẻ mặt lập tức nứt ra, có cần đúng
lúc như vậy không?! Cậu vội vàng buông tay, bình tĩnh nói: “Không làm gì cả.”
Cố Bách quan sát một chút, hỏi thử: “...... Di tinh hả?”
*di tinh
là hiện tượng tinh dịch chảy ra ngoài ở nam giới mà không có kích thích
tình dục hoặc sự cương cứng của dương v*t, nó có thể xảy ra trong lúc
ngủ hoặc lúc thức (khi tiểu tiện). Di tinh và mộng tinh là hiện tượng
bình thường của cơ thể nếu như không xuất hiện nhiều hoặc không kèm theo triệu chứng khác. Đây là một cơ chế giải phóng tinh dịch khi không có
thủ dâm hoặc quan hệ tình dục.
“Anh nghĩ nhiều quá.” Kì Nhạc chậm rãi
xuống giường, nhìn Cố Bách, chợt nhớ tới nụ hôn nóng bỏng tối qua, nhất
thời cảm thấy có chút lúng túng, cậu lướt nhanh qua người anh, vọt thẳng vào phòng tắm.
Cố Bách đứng ở cửa nhìn bóng lưng của cậu, bắt đầu suy nghĩ có phải mình gấp gáp quá nên đã dọa cậu sợ rồi không?
Kì Nhạc buồn phiền đi qua đi lại trong
phòng tắm, lát sau mới chịu rửa mặt, cậu im lặng an ủi mình, thật ra chỉ cương chút xíu chứ nhiêu, không phải cương hết toàn bộ, hơn nữa người
thiếu kinh nghiệm yêu đương như cậu, trước giờ chỉ mới nắm tay bạn gái,
hôm qua lại bị hôn cuồng nhiệt như thế, cơ thể có chút phản ứng… Là
chuyện cực kì bình thường… Đúng không?
Cậu đứng ngơ ngẩn trước bồn rửa tay,
tưởng tượng nếu đổi Cố Bách thành Ninh Tiêu, lập tức cảm thấy buồn nôn
không chịu được, nhưng rồi nghĩ lại, nếu thật sự là Ninh Tiêu, cậu đã
xông lên ăn thua đủ với hắn rồi, tuyệt đối không để yên cho hắn làm tới
như thế, vậy tức là do cậu ngầm đồng ý và nụ hôn kia quá dài quá đắm
đuối...... Nên cơ thể mới phản ứng theo bản năng?
Sau khi nghĩ thông suốt, Kì Nhạc cảm thấy như được mở rộng tầm mắt, cậu rửa mặt thật nhanh rồi mở cửa ra ngoài,
đi tới trước bàn ăn. Cố Bách vẫn bình tĩnh như mọi ngày, giống như
chuyện tối qua không liên quan gì đến mình. Kì Nhạc chưa đạt đến trình
độ đó, cậu vẫn còn cảm thấy khá lúng túng, lúc ăn cơm tranh thủ liếc anh một cái, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ mẹ nó Nhị Quyển,
cậu đi đóng phim được rồi đó! Đúng là quá đáng mà!
Cố Bách nhìn cậu, biết rõ còn cố hỏi: “Gì vậy?”
Kì Nhạc cúi đầu, tập trung húp cháo: “...... Không có gì.”
Sau khi ăn cơm xong, Kì Nhạc tiếp tục ôn
bài, nhưng do người nào đó cứ ngồi chình ình trước mặt, cậu không thể
tập trung được, vì vậy dứt khoát ôm sách về phòng ngủ. Cố Bách muốn cho
cậu thời gian suy nghĩ nên không có đi theo, đến khi ngồi ở ngoài chán
quá, mà Tiểu Nhạc học nãy giờ cũng lâu, hẳn nên nghỉ ngơi một chút, lúc
này anh mới ôm mèo cụp tai vào phòng.
Kì Nhạc kinh ngạc: “Sao vậy?”
“Tôi thấy hình như nó lại ỉu xìu rồi,” Cố Bách bình tĩnh đặt con mèo lên bàn, “Cho nên mới ôm nó vào đây xem thử, nó có vẻ rất thích cậu.”
Kì Nhạc ôm con mèo vào lòng, thầm nghĩ
con trai, con thật đáng thương, lại bị tên khốn này lợi dụng. Cậu an ủi
vuốt ve nó, thấy người nào đó vẫn chưa chịu đi thì buồn bực hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không,” Cố Bách ngồi xuống giường, “Cậu cứ học tiếp đi, không cần để ý đến tôi.”
Kì Nhạc im lặng tiêu hóa thông tin, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Anh yên tâm, nó không sao đâu.” Ngụ ý là đi nhanh giùm đi.
“Tôi vẫn muốn ở đây nhìn nó,” Cố Bách bày ra vẻ mặt chân thành, “Dù sao nó cũng là vật sống duy nhất mà Tiểu Nhạc để lại cho tôi, tôi rất thương nó.”
Kì Nhạc: “......”
Mẹ cậu, cậu nói lời này không chột dạ hả? Không chột dạ thật hả? Da mặt đúng là quá dày!
Kì Nhạc quay đầu lại tiếp tục ôn bài,
nhân tiện liếc mắt một cái, thấy Cố Bách đang tựa vào đầu giường đọc
sách, ánh mắt ôn hòa, muốn ghét cũng ghét không được. Cậu ngồi một lát,
sờ sờ con trai nhà mình, thầm nghĩ cảm giác ấm áp kì lạ trong lòng mình
là sao đây? Cậu bối rối cho tới trưa, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không được ổn, phải tìm người hỏi một chút, nhưng xung quanh chẳng có người
nào bình thường, nếu hỏi có khi lại nhận được đáp án không bình thường.
Cố Bách liếc nhìn đồng hồ, đặt sách xuống: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Kì Nhạc hoàn hồn, vừa định mở miệng thì
“Vậy sao đột nhiên lại hỏi những chuyện
này?” Diệp Thủy Xuyên đánh giá chỉ số EQ của em trai nhà mình, hỏi thử,
“Em có phản ứng khi hôn cậu ta? Nhưng em cảm thấy mình không thích cậu
ta?”
Kì Nhạc im lặng một lát, gật đầu.
“Để anh đổi vấn đề khác,” Diệp Thủy Xuyên mỉm cười nhìn cậu, “Em có... Phản cảm với nụ hôn đó không?”
Kì Nhạc cẩn thận suy nghĩ một chút: “Hình như...... Không có......”
“Ừ, em không ghét nụ hôn này, đã vậy còn cương,” Diệp Thủy Xuyên cười càng vui vẻ, “Em không thích cậu ta thật sao?”
“.....”
Kì Nhạc khóc không ra nước mắt, mẹ nó phản ứng bản năng cái con khỉ, quả nhiên cái chuyện cương này không bình thường mà!
Diệp Thủy Xuyên vui vẻ hôn cậu một cái: “Ngoan, cứ từ từ suy nghĩ.”
Kì Nhạc đắn đo hồi lâu, cuối cùng quyết
định không thể chỉ nghe lời nói của một bên, cậu ráng nhịn đến ban đêm,
đi theo Diệp Thủy Xuyên đến quán bar, muốn hỏi ý kiến của mấy người kia, ai ngờ kết quả đều y hệt nhau. Cậu đứng ngẩn người cả buổi, sau đó im
lặng xoay người đi ra ngoài, lúc xoay người lại đụng trúng một người,
cậu vội mở miệng xin lỗi: “Xin lỗi...... Sao lại là anh?”
Bác sĩ nhiệt huyết vô cùng hưng phấn: “Tới tìm cậu chứ gì, ha ha, hôm nay tôi may quá!”
“......” Kì Nhạc nói, “Tôi hỏi anh chuyện này được không? Sao anh lại cố chấp với chuyện này như vậy?”
Bác sĩ suy nghĩ vài giây, trải qua mấy
lần thất bại trước, hắn cảm thấy mình có thể thử lợi dụng sự đồng tình
của người khác, vì vậy ra vẻ buồn rầu nói: “Thật ra tôi cũng gặp trường
hợp tương tự......”
Kì Nhạc kinh hãi: “Cái gì?”
“Thật đó, nhưng không phải tôi mà là
người yêu của tôi, sau khi tỉnh lại người yêu tôi không còn nhận ra tôi
nữa,” Nhớ tới thân phận của cậu, bác sĩ nói thêm một câu, “Người yêu tôi cũng là gay, tôi tới đây không chỉ tìm cậu mà còn muốn nhìn anh ấy một
chút, a, anh ấy kìa, cậu nhìn đi......”
Kì Nhạc nhìn theo hướng bác sĩ chỉ, im
lặng một lát rồi bước qua kéo người nọ đến gần, chỉ vào bác sĩ: “Chồng
anh hai, anh có quen người này không?”
Bác sĩ: “= 口 =”
Chung Duệ Uyên nhìn một chút: “Không nhận ra, có gì không?”
Kì Nhạc cười rộ lên: “Không có gì, anh cứ tiếp tục chờ anh hai em đi, tên này có vẻ thiếu yêu, hắn tự tưởng tượng anh là bạn trai hắn.”
Bác sĩ: “......”
“Thiếu yêu à?” Chung Duệ Uyên đánh giá
bác sĩ, cười ha ha, “Mặt mũi không tệ, đúng lúc tôi có người bạn nhờ tôi giới thiệu đối tượng, cậu muốn thử một chút không?”
Hai chữ “người bạn” đánh mạnh vào trái
tim yếu ớt của Kì Nhạc, cậu vội vàng lôi bác sĩ đi, tuy cậu không ưa gì
tên bác sĩ điên khùng này, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn rớt
xuống hố lửa, cậu nói nhỏ với bác sĩ: “Anh đi nhanh đi, đừng bao giờ
đồng ý, bạn bè của anh ta cũng không bình thường đâu.”
“Không bình thường?” Bác sĩ lập tức trở nên nghiêm túc, “Tôi làm nghề gì?”
“Anh là bác sĩ tâm thần......” Kì Nhạc bất chợt ngậm miệng, mẹ nó, không phải chứ?
Bác sĩ bỏ lại cậu, quay đầu bước đi: “Tôi muốn thử.”
Chung Duệ Uyên cười ha ha chìa tay ra: “Bên này, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Ừ.”
Bác sĩ nhiệt huyết, anh muốn gia nhập thế giới điên khùng của bọn họ sao?! Kì Nhạc im lặng nhìn hai người kia đi
xa, cảm thấy thế giới này quá kinh khủng rồi, cậu quyết định về nhà tìm
Nhị Quyển, cậu muốn thử thêm một lần, nếu tối nay lại cương thì sẽ không từ chối nữa.
Sau khi về nhà, Dịch Hàng bắt đầu xắn tay áo lên làm việc, cầm bùa màu vàng dán đầy cửa sổ, không chỉ thế mà còn
dán khắp nhà, đến khi Lục Viêm Bân tan tầm trở về, nhà của hắn đã trở
thành nhà ma, bốn phía đều là bùa màu vàng bay phất phơ, trông cực kì
khủng bố, còn người nào đó thấy hắn trở lại thì lập tức đứng dậy, trên
cổ đeo một đống bùa hộ mệnh, trên tay còn cầm một cái đĩa chu sa, ý chí
chiến đấu cao ngất: “Qua đây, hôm nay tôi không sợ anh nữa đâu!”
Lục Viêm Bân: “......”