Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 39 : Chấp nhận số phận
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Lục Viêm Bân nhìn vị ngốc nghếch nhà
mình, im lặng một lát rồi tiến lên nắm cằm Dịch Hàng nhìn trái nhìn
phải: “Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
Dịch Hàng sờ tay hắn, ngơ ngác hỏi: “Tôi rất khỏe, mắc mớ gì lại không thoải mái?”
Lục Viêm Bân bình tĩnh nhắc nhở: “Em bị quỷ nhập vào người.”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Má ơi! Đúng rồi! Dịch Hàng mở to mắt, lập tức choáng váng, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn cảm thấy một giây sau
mình sẽ biến thành luồng khói bay mất khỏi trái đất.
Lục Viêm Bân nhìn Dịch Hàng: “Lúc đeo bùa hộ mệnh em không nghĩ tới chuyện này à?”
Không...... Dịch Hàng rưng rưng nước mắt nhìn hắn, khoan đã, bây giờ đã qua buổi trưa, nếu mình có bay thì
đã bay sớm rồi, đâu cần chờ đến bây giờ, vả lại tên đạo sĩ kia ôm đống
bùa suốt ngày cũng có bị gì đâu? Hắn đắc tội thần linh mà vẫn có thể
tiếp tục sống, chắc mình cũng ổn thôi! Dịch Hàng nhanh chóng bình tĩnh
trở lại: “Bây giờ tôi là người, mấy thứ này không có tác dụng với tôi
đâu, đi ăn cơm đi.”
Lục Viêm Bân lo lắng quan sát thêm vài
lần, xác định Dịch Hàng không có việc gì mới sờ sờ đầu hắn, đặt thức ăn
vừa mua lên bàn, bảo hắn ngồi xuống ăn cơm. Sau khi ăn xong bữa cơm đơn
giản, hai người tự giác đi tắm. Vừa bước vào phòng tắm, Lục Viêm Bân
phát hiện trong này cũng treo đầy bùa màu vàng, mặt trên còn dùng chu sa vẽ mấy kí hiệu loằng ngoằng đỏ như máu, trông cực kì khủng khiếp. Hắn
im lặng một lát, bình tĩnh tắm rửa rồi mặc đồ ngủ đi ra ngoài.
Dịch Hàng lấy mấy lá bùa trong túi nilon
ra, vỗ bộp bộp lên ghế sô pha, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, thầm
nghĩ nữ quỷ hay thây ma gì đó chẳng có gì đáng sợ nữa, hắn ngoắc ngoắc
tay với Lục Viêm Bân, nghênh ngang nói: “Qua đây xem phim đi, lần này
tôi quyết không nhào lên người anh nữa!”
Lục Viêm Bân liếc Dịch Hàng một cái, đi
qua mở máy chiếu lên. Dịch Hàng kiên cường nhìn màn hình, vài phút sau
lại kéo vạt áo ngủ lên che đầu, nhưng lập tức bị người nào đó cởi ra.
Dịch Hàng ở trần, tiện tay chộp một lá bùa lên che mắt, nhưng lại bị
người nào đó giật lấy rồi ném đi. Dịch Hàng không bỏ cuộc chộp thêm mấy
cái nữa, không lâu sau mấy lá bùa xung quanh đều bị ném hết. Dịch Hàng
run rẩy, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu cầm hai lá bùa hộ mệnh dán lên mí mắt. Lục Viêm Bân kéo tay Dịch Hàng xuống, nói:
“Quy tắc cũ, sợ thì cứ nhào vào lòng anh.”
“Mơ đi!” Dịch Hàng cứng đầu ngồi xem
tiếp, đến khi nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt vô cùng
thảm thiết thì sợ tới mức hét một tiếng, vội vàng nhào qua, tức giận
mắng: “Mẹ nó, không có tác dụng gì hết!”
Lục Viêm Bân vỗ vỗ lưng Dịch Hàng: “Phim ảnh là do người đóng, em mua mấy thứ này để làm gì?”
miệng của cả hai, hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề, anh cố gắng
kiềm chế bản thân, không có tiến thêm bước nữa. Kì Nhạc bị bắt ngửa cổ
lên, phát hiện tần suất quấy rối trong miệng càng lúc càng tăng thì
không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn không đẩy anh ra. Thấy cậu không lên
tiếng, hiển nhiên Cố Bách sẽ không dừng tay, nụ hôn này càng lúc càng
dài, cuối cùng là Cố Bách nhịn không nổi trước, anh sợ cứ hôn tiếp như
vậy sẽ xảy ra chuyện, thế nên mới chịu buông ra.
Hô hấp của Kì Nhạc cũng rối loạn như ai,
cậu đã sớm mê mẩn rồi, lúc này mới tỉnh táo lại một chút. Cậu im lặng
cảm nhận, đau khổ phát hiện mình có hơi cương, cái này không phải là
phản ứng bản năng thật sao? Lẽ nào mình là cong? Má ơi, chuyện này bắt
đầu từ khi nào?
Cố Bách thở hổn hển mấy hơi, thật sự
không thể đoán được mục đích của Tiểu Nhạc, anh nhìn cậu một lúc, thầm
nghĩ Tiểu Nhạc vẫn không phản kháng, lẽ nào đang chờ mình tiến thêm bước nữa? Hai mắt anh trầm xuống, bắt đầu cởi áo ngủ của cậu ra.
Kì Nhạc: “......”
Mẹ nó, không phải chứ? Làm cái trò gì đây?!
Cố Bách lại hôn cậu, hai tay bắt đầu vuốt ve cơ thể cậu, chậm rãi trượt lên trượt xuống, ngón cái chuyển đến
trước ngực cậu, nhẹ nhàng xoa vài cái.
Kì Nhạc chỉ cảm thấy một cảm giác quái dị nổ ầm ầm trong cơ thể mình, cậu lập tức phát hiện dục vọng của mình lại cương, cậu điên thật rồi, rốt cuộc quyết định đối mặt với sự thật, đẩy
mạnh người nào đó ra, tức giận ngồi dậy mắng: “Mẹ nó, cậu một vừa hai
phải thôi nha!”
Cố Bách liếm liếm khóe miệng, ánh mắt thâm thúy, mỉm cười hỏi: “...... Tỉnh rồi à?”
Bình tĩnh và thản nhiên như thế, không hề có chút kinh ngạc nào, Kì Nhạc im lặng một lát, sau đó nhào qua giận dữ hét to: “Nhị Quyển, ông đây phải cắn chết cậu!”
Cố Bách mỉm cười đỡ lấy cậu, ngả người
nằm xuống giường rồi ôm cậu vào lòng. Kì Nhạc không kịp chuẩn bị nên
cũng ngã theo, cậu cử động một chút, há miệng cắn vào vai người nào đó.
Cố Bách mặc cho cậu cắn, sờ sờ đầu cậu, siết chặt cánh tay đang ôm cậu,
thuận tiện nghiêng đầu hôn lên má cậu một cái.
Kì Nhạc không dùng nhiều sức lắm, cậu
nhanh chóng nhả ra, sau đó tránh khỏi người anh, đứng dậy đi xuống
giường, chùi chùi miệng rồi quay đầu bỏ đi.
Cố Bách ngẩn ra: “Đi đâu vậy?”
“Uống nhiều nước quá, bây giờ mắc tiểu.”
Cố Bách: “......”