Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 40 : Xác định
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Cố Bách chỉnh sửa lại áo ngủ nhăn nhúm của mình, tựa vào đầu giường nhìn
cửa phòng ngủ, mặc dù biết người nọ sẽ nhanh chóng trở lại, anh vẫn
không kiềm chế được cảm giác kích động trong lòng, cảm giác này mãnh
liệt đến mức khiến cho người ta muốn làm cái gì đó, mặc dù anh không
biết mục đích tối nay của Tiểu Nhạc là gì, nhưng anh có thể to gan suy
đoán, cậu không cảnh cáo bằng cách hừ một tiếng như tối qua mà trực tiếp mở mắt ra, có phải điều này chứng minh rằng cậu đã chuẩn bị đón nhận
tình cảm của anh không?
Nhiều năm chờ đợi, đột phá lằn ranh sống
chết, mất đi rồi lại tìm được, cuối cùng ngày này đã đến, Cố Bách nhếch
miệng cười, chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như hôm nay.
Kì Nhạc vừa bước ra khỏi toilet liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người nào đó, cậu cứng đờ trong chốc lát,
tức giận nghiến răng, thầm nghĩ cười cái con khỉ, cậu tưởng ông đây sẽ
dễ dàng bỏ qua món nợ mấy ngày nay sao?
Cố Bách xuống giường kéo cậu đến bên
cạnh, nhìn cậu vài lần rồi chìa cánh tay ra: “Nếu vẫn chưa hài lòng thì
cắn thêm mấy cái nữa đi.”
Kì Nhạc cầm tay người nào đó lên cắn một cái, lau miệng: “Chắc không cần tôi tự giới thiệu đâu nhỉ?”
Cố Bách cười: “Không cần, anh đã biết từ lâu rồi.”
Kì Nhạc gật đầu, đẩy cánh tay của anh ra, đứng dậy bỏ đi: “Vậy cậu ngủ phòng cậu, tớ về phòng tớ ngủ.”
Cố Bách vội vàng kéo cậu xuống giường, ôm chặt lấy cậu từ phía sau, cười hỏi: “Ngủ cái gì? Vất vả lắm mới nhận
nhau, không tâm sự một chút à?”
“Không tâm sự gì hết, bây giờ ông đây
không có gì muốn nói với cậu......” Kì Nhạc dừng một chút, quay đầu lại, “Ba mẹ tớ dọn đi đâu rồi?” Kể từ khi sống lại đến nay, bao nhiêu
chuyện liên tiếp ập tới, cuộc sống càng ngày càng không bình thường,
cộng thêm việc nghe được lời thổ lộ của người nào đó khiến cậu không thể làm rõ thân phận, chuyện hỏi thăm địa chỉ của ba mẹ cũng bị trì hoãn,
bây giờ đã đến lúc rồi.
“Thành phố S, nhưng anh không biết địa
chỉ cụ thể,” Cố Bách sờ sờ đầu cậu, “Nhưng chắc ba mẹ anh biết, cho dù
không biết cũng có số điện thoại mới của bọn họ, anh hỏi giúp em.”
Kì Nhạc gật đầu, ánh mắt hơi sâu.
Cố Bách nghiêng đầu nhìn cậu, siết chặt cánh tay: “Sợ à?”
Kì Nhạc không phủ nhận rằng mình sợ, một
là cậu không biết nên giải thích như thế nào, hai là bây giờ cậu vẫn
chưa rõ tình cảm mình dành cho Cố Bách, nhưng lỡ như đến với nhau thật,
cậu không biết ba mẹ sẽ có phản ứng gì, dĩ nhiên phải sợ rồi. Kiếp trước bệnh lên bệnh xuống đã khiến ba mẹ vất vả, bây giờ sống lại còn làm cho bọn họ phiền lòng, vậy khác gì bất hiếu chứ.
Cố Bách có thể đoán được suy nghĩ của
cậu, anh sờ đầu cậu lần nữa, an ủi: “Ba mẹ em thương em như vậy, biết em còn sống bọn họ sẽ vui lắm.”
Kì Nhạc ừ một tiếng, thầm nghĩ cũng đúng, trước giờ mình rất ngoan, cho dù sau này mình thật sự có gì đó với Cố
Bách, trong mắt ba mẹ chắc vẫn tốt hơn việc mình đi đời nhà ma.
Cố Bách suy nghĩ một chút: “Sắp đến ngày
tựu trường rồi, sau khi tựu trường em phải thi lại, thành phố C và thành phố S cách nhau rất xa, nếu đi máy bay vào hai ngày cuối tuần, nhiều
lắm chỉ được ở lại thành phố S một buổi tối. Chúng ta có thể đi vào dịp
lễ quốc khánh, nhưng phải đợi hơn một tháng nữa, em nghĩ thế nào?”
“Nhanh nhanh chút, trước tiên tớ sẽ thi
lại, còn cậu đi hỏi số di động và địa chỉ, sau đó tớ sẽ xem thời khoá
biểu rồi sắp xếp, nếu được thì trốn học đi luôn.”
“Ừ, anh đi với em.”
Kì Nhạc đẩy tay Cố Bách ra, đứng dậy: “Tớ đi ngủ.”
“Ngủ sớm vậy?” Cố Bách ôm cậu vào lòng một lần nữa, “Ở lại tâm sự đi.”
“......” Kì Nhạc nói, “Ông đây không có gì muốn nói với cậu hết.”
“Nhưng mà anh có,” Cố Bách nghiêng đầu nhìn cậu, cười hỏi, “Về chuyện của chúng ta, em nghĩ đến đâu rồi?”
sát, chỉ thấy người nọ nhìn bác sĩ: “Đi thuê phòng không?”
Kì Nhạc: “......”
Bác sĩ ngơ ngẩn, móc quyển sổ nhỏ ra viết gì đó rồi nhìn hắn: “Chúng ta vừa mới quen.”
“Ừ, anh rất hài lòng với bề ngoài của em, anh muốn xem thử trên giường có hợp không, đi nhé?”
“Anh quá hấp tấp,” Bác sĩ viết xoẹt xoẹt, “Phải từ từ mà tiến, trước tiên phải xem tính tình có hợp không, sau đó mới nghĩ đến chuyện khác được.”
Người nọ gật đầu, tiếp tục nói chuyện với bác sĩ, một lát sau lại hỏi: “Đi thuê phòng không?”
“Anh làm vậy là không đúng,” Bác sĩ kiên
nhẫn khuyên nhủ, “Đã nói phải từ từ mà tiến, hơn nữa túng dục hại thân,
anh phải biết kiềm chế, hiểu chưa?”
“Hơn cả năm nay anh không có túng dục rồi,” Người nọ nhàn nhạt nói, “Tiêu chuẩn chọn người của anh cũng cao lắm.”
Bác sĩ tiếp tục viết xoẹt xoẹt, vừa nói chuyện vừa hỏi người nọ vài vấn đề, nhưng vẫn cảm thấy đối phương rất bình thường.
Người nọ uống một hớp rượu: “Đi thuê phòng không?”
Bác sĩ nhìn quyển sổ rồi lại nhìn người nọ, sau đó cắn răng: “Đi.”
Thiếu chút nữa Kì Nhạc đã phun sạch nước
trong miệng, cậu vội vàng kéo bác sĩ chạy như điên ra một góc: “Mẹ nó,
anh bị điên hả?!”
“Tôi muốn biết biểu hiện trên giường của hắn có bình thường hay không.”
“Nhưng anh cũng không cần làm như vậy!”
“Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu,” Bác sĩ nghiêng người, lấy ra một cái côn điện phòng thân, cười đắc ý, “Cậu xem đây là cái gì?”
Kì Nhạc: “......”
Má ơi, anh là bác sĩ thật sao?!
Bác sĩ vỗ vỗ vai cậu rồi xoay người lại,
thấy người nào đó đưa tay ra thì bình tĩnh đưa tay mình cho hắn, hai
người ân ái nắm tay nhau bước ra khỏi quán bar. Kì Nhạc im lặng nhìn ra
cửa, quay sang hỏi Chung Duệ Uyên: “Chồng anh hai, bạn của anh...... Có chỗ nào không bình thường không?”
“Không có, rất bình thường.”
Tin anh chắc bán nhà...... Kì Nhạc hỏi tiếp: “Vậy hắn có sở thích đặc biệt gì không? Tính tình thế nào?”
“Em sợ bạn em bị ăn hiếp hả? Yên tâm đi,” Chung Duệ Uyên cười an ủi, “Bạn anh đối xử với người khác rất tốt, hơn
nữa hoàn cảnh gia đình rất mạnh, thân thủ cũng không tệ, nếu có người
muốn ăn hiếp bạn của em, hắn nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Kì Nhạc im lặng vài giây để tiêu hóa thông tin: “...... Thân thủ không tệ?”
“Ừ, cao thủ đánh tay không, lợi hại cực kì...... Em sao vậy?”
“......” Kì Nhạc thầm nghĩ số điện
thoại của tên bác sĩ ngu ngốc kia đã bị mình ném đi từ lâu, bây giờ có
muốn liên lạc cũng không được, cậu ôm trái tim yếu ớt, “Không.....
.Không có gì......” Cậu dừng một chút, “Hắn ta là phú nhị đại (thế hệ con nhà giàu thứ hai) hay quan nhị đại (quan lớn đời thứ hai)? Người dữ dằn như vậy mà còn cần anh tìm đối tượng sao?”
“Hắn nói muốn ổn định lại, nhờ anh tìm
vài người, thật ra có rất nhiều người thích hắn, lúc trước hắn cũng có
cặp với mấy người, nhưng cuối cùng mọi người đều bỏ chạy mất dép, anh
cũng không biết tại sao.”
Kì Nhạc: “......”
_____________
Phát nản với xưng hô truyện này ọ___ọ Tạm thời em Nhạc vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận
anh Bách nên cứ để kiểu xưng hô ngang hàng, vài chương nữa ẻm biết điều
tí thì sẽ sửa lại.