Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 44 : Cơ hội

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kỳ Nhạc đem gel bôi trơn ném vào thùng rác trong phòng khách, sau đó đem túi giác thắt nút lại đặt ở cửa, khi nào xuống lầu thì ném luôn, lúc này mới quay về phòng ngủ của mình, chiều cao cậu cùng nguyên chủ thân thể không khác biệt ắm, quần áo kiếp trước mặc hoàn toàn vừa người, cũng tiết kiệm cho cậu một khoản tiền mua quần áo. Cậu mặc y phục đơn giản chỉnh tề, vào phòng tắm rửa mặt, trong nháy mắt trầm mặc, chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, rồi bạo:



– Nhị Quyển, mi tới đây ngay cho ông!



Cố Bách từ lâu đã điều chỉnh tốt tâm lý, quay về thấy công cụ gây án vẫn còn (cái gel có thuốc á), dù sao sau này vẫn còn cơ hội, hắn dựa vào cửa phòng tắm, tâm tình rất tốt nhìn cậu một cái, biết rõ còn hỏi:



– Sao vậy?



Kỳ Nhạc chỉ vào cổ mình:



– Đây là cái gì?



– Dấu hôn.



– . . . – Kỳ Nhạc nói – Tớ biết là dấu hôn, tớ là đang hỏi cậu vì sao lại làm ra.



Bởi vì anh muốn tuyên cáo quyền sở hữu. . . Cố Bách mỉm cười kéo cậu lại, xoa xoa đầu cậu:



– Không sao, cũng chỉ làm một chút, anh tối qua quá kích động, không khống chế được, lần sau sẽ chú ý.



Kỳ Nhạc không khỏi nhớ lại mê loạn tối qua, trên mặt có chút nóng:



– . . . Lần sau?



– Không phải rất thoải mái sao, – Cố Bách ghé bên tai cậu nhẹ nhàng hà hơi, thấp giọng nói – Anh tối qua lúc hỏi em xong em đều thừa nhận, sau lại không cho anh dừng, đúng chưa?



Kỳ Nhạc:



– . . .



Kinh nghiệm làm tình gần như là số không, chưa từng yêu đương, dắt tay người ta cũng đã phải xoắn xuýt tới nửa tháng, Kỳ Nhạc nghĩ đề tài này quá dâm – loạn, cậu từ trong lòng người nào đó tránh ra, cố gắng trấn định:



– Cậu đi ra ngoài, tớ rửa mặt.



Cố Bách nhìn vành tai đỏ lên của cậu, cũng không có chọc nữa, xoay người đi vào phòng khách đem đồ ăn sáng đặt lên bàn, kiên nhẫn chờ cậu.



Kỳ Nhạc rất nhanh rửa xong, lề mà lề mề đi vào phòng khách, có chút xoắn xuýt, cậu vẫn có cảm giác chưa chuẩn bị đủ để đối diện với người này, nhưng thật ra chuyện tối hôm qua cũng không khiến cho người ra chán ghét, ngược lại, cảm giác của cậu cũng không tệ, bất quá các cậu ở chung lâu như vậy, làm huynh đệ thậm chí là người thân nhiều năm như vậy, hai bên thực sự quá quen thuộc, hiện tại bỗng nhiên như vậy, cậu nhất thời có chút xấu hổ không biết làm sao.



Cố Bách thấy cậu đi ra, cười tiến lên bắt cằm cậu, triền miên hôn chào buổi sáng.



Đáy lòng Kỳ Nhạc khẽ run, chỉ cảm thấy đầu lưỡi ấm áp càn quấy trong miệng, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái theo đó tràn ra, không ngừng kích thích thần tinh từng đợt, khiến người say mê, cậu vô thức bắt lấy y phục của hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.



Cố Bách hôn hồi lâu, rồi mới buông cậu ra:



– Ăn cơm đi.



– Ừm. – Kỳ Nhạc khe khẽ thở dốc, ngoan ngoãn ngồi xuống uống cháo, không nói tiếng nào.



Cố Bách liếc mắt nhìn cậu một cái, khóe miệng câu lên thoải mái cười, cũng không mở miệng, hắn đã sớm đoán được nếu bọn họ có hơi chút tiến triển, Kỳ Nhạc tuyệt đối sẽ xấu hổ, nhưng mà không liên quan, từ từ rồi người này sẽ chậm rãi thích ứng. Một hồi luyến ái chung quy đều là từ người yêu phát triển thành người thân, mà quan hệ của các cậu từ lâu đã giống như người thân, tình yêu chỉ có thể được coi là một loại thuốc, để cho các cậu trở nên thân thiết hơn trước thôi.



Hai người rất nhanh ăn xong, Cố Bách đưa cậu đi đến trường:



– Tiết hai em không có lớp, vậy muốn về nhà hay ở trường đợi?



Kỳ Nhạc suy nghĩ một chút:



– Ở trường, tới muốn ôn tập.



– Anh tiết hai có lớp, sau khi tan sẽ tới lớp đón em cùng đi ăn.




– Anh tiểu Viễn, anh hai em đâu?



Kỳ Nhạc yên lặng chỉ vào cửa phòng. Mặt trẻ con đi lên nhìn một chút, nhất thời ngẩn ra, vội vàng đào điện thoại ra chọn camera, mở cửa điên cuồng chạy vào, trên dưới trái phải bắt đầu quay chụp.



Kỳ Nhạc:



– . . .



Đậu má, thế giới này quá loạn!



– Đứng chỗ này làm gì?



Kỳ Nhạc quay đầu lại, phát hiện là Cố Bách, chớp mắt mấy cái:



– Chuyện. . . Chuyện là. . .



Cố Bách kinh ngạc tiến lên, ló đầu vào xem xét, lại nhìn vợ, câu đầu tiên nói là:



– Đừng học bọn họ.



– . . . – khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái. – Tớ biết.



Vợ thật nghe lời. . . Cố Bách hài lòng xoa xoa cậu, bắt đầu tự hỏi đêm nay có khả năng chuốc cậu hay không.



Kỳ Nhạc lại liếc mắt nhìn cửa phòng, thật tình nghĩ không bằng về nhà, hắn đang định rời đi, lại thấy anh hai mình đi ra, còn gọi điện thoại:



– Anh tới rồi? Em ở phía sau, ừm. . . – Hắn ngắt điện thoại, nhìn cuối hành lang.



Kỳ Nhạc cũng nhìn qua, rất nhanh thấy Chung Duệ Uyên đi tới, người nọ vẻ mặt hòa khí, ha hả cười hỏi:



– Có người gian em?



Kỳ Nhạc:



– . . .



Sư mợ, bà xã anh sắp bị người gian, anh vẫn còn cười được?



Diệp Thủy Xuyên gật đầu:



– Người ở bên trong.



Chung Duệ Uyên liền cười ha hả đi vào, thuận tay đóng cửa. Kỳ Nhạc đấu tranh phút chốc, muốn vào xem, lại vừa lúc nghe một tiếng rống giận:



– TRỊNH TIỂU VIỄN, ÔNG RỐT CỤC TÌM ĐƯỢC MI!



Cậu vội vàng quay đầu lại, nhận ta là vị Nhị Bách Ngũ, lập tức kinh ngạc:



– Ngươi lại chạy?



– Ngươi mới chạy! – Dịch Hàng nói – Tên khốn kia đêm nay hẹn bằng hữu của hắn đi nghĩ kế, ta đương nhiên phải đi theo, nguyên bản địa điểm thường đi của bọn hắn là quán rượu, nhưng chồng anh hai cậu nghe nói anh hai cậu gặp chuyện không hay, cho nên bọn họ lâm thời đổi địa điểm.



Những bằng hữu kia. . . Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một giây, liền kéo Cố Bách:



– Đi, về nhà.



– Hay là trước xem một chút đi, tránh xảy ra án mạng. – Cố Bách xoa xoa đầu cậu, thầm nghĩ bản thân còn đang nghĩ làm sao chuốc cậu được, kết quả cơ hội đã đến rồi.