Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 45 : Đàm phán
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Kỳ Nhạc hoàn toàn không biết rằng Cố Bách đang dự tính chuốc say mình, vẫn còn ngơ ngác hỏi:
– Tớ thấy chồng anh hai vừa nãy cố gắng ôn hòa, hẳn là không xảy ra tai nạn chết người đi?
Cố Bách nhìn dáng vẻ của cậu, nhịn không được nắm bả vai cậu kéo vào ôm ôm:
– Cứ qua liếc một cái là biết, nhưng em đừng học bọn họ.
-. . . Cảm ơn, cậu đã nói qua một lần. – Kỳ Nhạc nhắc nhở, cùng hắn tiến về phía trước.
– Mấy người nhìn gì vậy? Tôi cũng nhìn. – Dịch Hàng thấy thế lách lên, bất chợt lại nhớ tới cái gì, lập tức trừng mắt – Đúng rồi, tôi còn chưa tìm các người tính sổ đâu! Các người cũng quá thất đức. . .
– Xuỵt____ Mạng người quan trọng, chuyện của ngươi lát nữa lại bàn. – Kỳ Nhạc cắt ngang, vươn tay đẩy cửa, kéo hắn vội chạy vào. Dịch Hàng vốn đang không hiểu, ngẩng đầu nhìn một cái, liền thấy trên salon bày toán loạn các loại đạo cụ, mà trong tay Diệp Thủy Xuyên đang cầm theo một cái roi, lúc này nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra liền nghiêng người đưa mắt nhìn, trong mắt còn tản ra hàn quang. Dịch Hàng nhất thời run lên, lui về phía sau Kỳ Nhạc, níu cậu thăm dò:
– Xảy ra chuyện gì?
– Chuyện nhỏ. – Kỳ Nhạc đối phó một câu, rồi nhìn bên kia.
Con ma men kinh qua một hồi lăng nhục đau đớn, đã gần như tỉnh rượu, lúc này đang ở giữa tầm mắt mọi người mặc quần áo, hai chân gã có chút run:
– Chúng mày dám làm như vậy với tao, tao không tha cho chúng mày. . .
Chung Duệ Uyên đứng trước mặt gã, vẻ mặt hòa khí hỏi:
– Nghe nói anh muốn gian bà xã tôi?
Ngươi nọ nhìn y một cái, thấy là loại người hòa nhã, liền giả vờ trấn định:
– Đúng vậy thì sao nào?
– Rất tinh mắt mà. – Chung Duệ Uyên cười ha ha vỗ vai gã, vỗ tới cái thứ ba thì bất thình lình nắm lấy vai gã, tay kia nắm thành đấm, hướng bụng gã hạ một cú.
Tên kia nhất thời kêu lên, ngũ quan vặn vẹo, trong giây lát đó sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, đủ thấy lực đạo một quyền này.
Chung Duệ Uyên từ khi nói chuyện đến đánh người rồi cho tới hiện tại, biểu tình vẫn không thay đổi, tiếp tục ha hả cười vỗ gã, như là hết thảy đều là ảo giác:
– Thằng nhóc, thật là tinh mắt mà.
Người nọ:
– . . .
Chung Duệ Uyên nắm lấy vai hắn, lần thứ hai cho gã một cú, khen:
– Ánh mắt tốt như ta vậy, có tiền đồ a.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Dịch Hàng:
– [= 口 =]
Lần này người nọ ngay cả tiếng cũng không phát ra được, nếu không phải bị túm lấy vai, phỏng chừng gã đã sớm ngã, gã túm lấy cánh tay của y, hơi thở mỏng manh, thanh âm run rẩy:
– Ta. . . Ta không phải cố ý. . . Ta uống say . . .
– À, hóa ra là cố ý, – Chung Duệ Uyên cười ha hả tặng gã đấm thứ ba, buông tay ra, nhìn gã ôm bụng co quắp, ngồi xổm xuống dạy dỗ – Mọi người đều là thanh niên, uống say dễ kích động, ta có thể hiểu, nhưng lần sau tốt nhất anh nên hỏi người ta một chút xem đã có bạn hay chưa, vạn nhất tạo thành hiểu lầm thì phiền ra, cũng không phải ai cũng tốt tĩnh như tôi đâu, biết chưa?
– . . . – Người nọ ôm bụng, thống khổ ngâm – rên – Nha. . .
– Chuyện của chúng ta không vội. – Kỳ Nhạc kiên nhẫn khuyên – Anh làm việc của anh trước đi.
– Tôi không vội, tôi thấy hắn thực bình thường.
Ngư Minh Kiệt lập tức xen miệng:
– Tôi không bình thường, anh ra theo dõi tôi đi.
Bác sĩ vô cùng kinh ngạc:
– Tôi thực sự nghĩ anh không có bệnh.
– Không. – Thái độ Ngư Minh Kiệt kiên quyết – Tôi có bệnh, cả người tôi đều có bệnh.
– . . . Rốt cục là bệnh gì ni?
– Anh là bác sĩ, tự anh quan sát đi.
Bác sĩ liền lật lật sổ, lầm bầm:
– Hiện nay tôi mới phát hiện được khi anh ngủ thích ôm người ngủ, thích hôn mặt người khác, thích xoa đầu người khác, còn thích lén nhìn người ta tắm. . . Được, cái này có lẽ có thể là một điểm khác biệt. . .. Tôi ngẫm lại cái. . .
Kỳ Nhạc:
– . . .
Kỳ Nhạc đặt ly xuống, quay đầu lại ôm hông Cố Bách, dúi vào ngực hắn, hức hức cười ra tiếng, thực sự nhịn không được, móa nó bác sĩ này là muốn tìm chết, thực sự là căn bản không đỡ được a!
Cố Bách được cậu nhào vào lòng, không khỏi chấn động, đáy mắt nhất thời sâu, vội vàng thắt chặt cánh tay, chặt chẽ ôm cậu.
Kỳ Nhạc cười không lâu sau, rất nhanh đã điều chỉnh tốt, một lần nữa ngồi trở lại, lúc này bên kia đã đi vào vấn đề chính, cậu nghe các loại chủ ý loạn cào cào không thể tưởng tượng nổi, nhất thời liếc mắt đồng tình nhìn Dịch Hàng đang trong trạng thái trật tự, và cầm cái ly ngồi yên lặng, nghiêng đầu nhắc nhở:
– Cậu không thể học bọn họ.
Cố Bách cười cười:
– Anh biết.
Kỳ Nhạc hài lòng, tiếp tục nghe, lại thấy Cố Bách cũng tham dự vào, vội vàng hớp vài hớp rượu cho đỡ sợ, thầm nghĩ nếu như Nhị Quyển học xấu thì phải làm gì giờ? Nhưng những người này đang nói chuyện, cậu không thể đem người kéo đi, chỉ có thể nhận mệnh nghe, tiếp tục uống rượu áp sợ, Ly cocktail này rất ngọt, giống như nước ngọt, vì vậy rất nhanh đã uống xong, lại đổi một ly khác.
Cố Bách còn đang hăng hái cùng mấy người kia bàn bạc đối sách, đến khi hoàn hồn, trên bàn đã mọc ra mấy cái ly rỗng, hắn vội quay đầu, thấy người nào đó còn đang uống, liền giành lại:
– Đừng uống nữa.
Kỳ Nhạc nhìn hắn:
– Tớ còn chưa say.
Giờ thì không say, nhưng khi về thì khó nói. . . Cố Bách bất đắc dĩ, hắn còn chưa có ý chuốc ni, người này lại tự mình uống, hắn vội vàng xoa xoa đầu cậu:
– Nghe lời.
Kỳ Nhạc không ý kiến, ngồi lại. Lực chú ý của Cố Bách một lần nữa quay lại trên người cậu, thực sợ lát nữa bắt đầu mời rượu, hắn nhìn thời gian, lại cùng bọn họ thảo luận một hồi, rồi đứng dậy cáo từ. Kỳ Nhạc bị hắn kéo:
– Hình như tớ có chút choáng.
– Không sao. – Cố Bách an ủi – Ngủ một giấc là tốt rồi.
Kỳ Nhạc ứng thanh, lảo đảo tiến thêm hai bước dựa vào người hắn, cùng hắn đi ra khỏi quán bar ồn ã, chuẩn bị về nhà.