Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 46 : Chuyển sang chính thức

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Cố Bách từ từ lái xe vào tiểu khu, đỗ xe cẩn thận rồi, nghiêng đầu nhìn người nào đó, thấy trạng thái cậu coi như không tệ, không nhịn được hỏi:



– Em thấy sao rồi?



– Không sao, chỉ là có chút choáng. – Kì Nhạc mở cửa xe, cùng hắn lên lầu – Em mới uống có ba ly cũng chưa uống được bao nhiêu rượu, là tửu lượng của cỗ thân thể này quá kém sao?



– Không phải, có một số cocktail nồng độ cao. – Cố Bách âm thầm nhìn cậu, vẫn cảm giác thấy người này chưa sau như mình nghĩ, liền thuận miệng hỏi – Em chỉ uống ba chén? – Vốn kế hoạch của hắn là đem người này chuốc say một chút, ngây ngây ngô ngô rồi dễ hành sự, cho nên mới đặt lên bàn mấy ly rượu tinh nồng độ cao, bất quá khi đó vẫn luôn nói chuyện phiếm, cũng không để ý được người này có uống hay không.



Kì Nhạc nhớ lại một chút, hình dung đơn giản màu sắc cocktail, hỏi:



– Nồng độ cao à?



Cố Bách suy nghĩ một chút, quan tâm hỏi:



– Trên bàn có hai ly rượu đỏ, em uống ly nào?



– Nha, một ly trong đó không giống với cái uống cùng cậu hôm qua, tớ thấy mùi vị không tệ, vốn còn muốn uống, kết quả bị tên A Kiệt kia cướp đi lén cho bác sĩ uống, tớ liền lấy . .  . một ly khác uống, – Kì Nhạc yên lặng nhìn hắn – Cao sao?



Bị người cướp. . . Cố Bách trầm mặc chớp mắt một cái, xoa xoa đầu cậu, tra chìa khóa mở cửa:



– Không tính là cao.



Kì Nhạc rảo bước vào phòng, nghe tiếng con trai chạy tới, khom lưng ôm vào lòng xoa xoa, chợt lại nhớ tới gì đó, quay đầu nhìn hắn:



– Không tính là cao? Vậy nếu cậu đã hỏi tớ, chứng tỏ hai ly kia có một chén nồng độ cao đúng không?



Cố Bách:



– . . .



Kì Nhạc nhìn chằm chằm hắn một trận, phát giận:



– Nhị Quyển, ngày hôm qua là cậu cố ý?! Chờ một chút. . .  hôm nay không phải cậu cũng cố ý đi?



– . . . – Cố Bách bình tĩnh nhắc nhở – Hình như vừa rồi là anh giật cái ly trong tay em xuống, nếu anh cố ý, thì hẳn để em tiếp tục uống.



Kì Nhạc thầm thấy cũng đúng, hơi khựng lại một chút.



– Vậy ngày hôm qua?



Cố Bách ôn hòa nói:



– Vào tắm đi, đi ngủ sớm một chút.



– . . . – Kì Nhạc buông con trai xuống, nhào qua nhéo hắn, ánh mắt dưới ánh sáng ấm áp mang theo một chút men say – Đừng có CMN nói sang chuyện khác, không trả lời là thừa nhận.



Cố Bách cười cười ôm cậu vào lòng vuốt vuốt lông, thân thiết nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng:



– Đó là bởi vì anh quá yêu em.



Đáy lòng Kì Nhạc run lên, cựa mình tránh hắn ra đi vào phòng ngủ tìm quần áo chuẩn bị đi tắm, không có chút khí thế nói:



– Đừng có mượn cái cớ này, lần sau còn mưu tính ông nghư vậy, ông liền đem cái đồ chơi kia của ngươi cắt đi. . .



Cố Bách yên lặng đứng trong phòng khách, rất nhanh thấy cậu cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, không nhịn được hỏi:



– Tự tắm được không? Có cần anh vào giúp em không?



– . . . – Kì Nhạc đóng sầm cửa.



Cố Bách chậm rãi thả rèm cửa sổ xuống, nhìn chằm chằm cửa phòng tắm một trận, đem y phục của mình cởi đến chỉ còn duy nhất một cái quần nhỏ, mở cửa đi vào, cùng người nào đó đã cởi đến thông thoáng, đứng dưới vòi hoa sen.


Ý thức Kì Nhạc đã mơ hồ từ lâu, nghe được những lời nay, đôi mắt ngập nước mở to nhìn hắn, trên đầu hắn là một tầng mồ hôi, từ thái dương trượt đến vành tai, đặc biệt gợi cảm, cậu nhìn chằm chằm hắn một hồi:



– Khi đó anh . . . có cảm giác gì?



– Sống không bằng chết. – Cố Bách ở trên trán cậu ấn lên một cái hôn thật sâu, nghẹn ngào nói – Ngày đó anh nghe thấy bác sĩ nói phẫu thuật thất bại, quả thực muốn đi theo em luôn.



Kì Nhạc hơi chấn động một chút, ôm chặt lấy hắn.



Hai người tiếp tục triền miên đến khuya mới ngủ, Cố Bách thì quá kích động, một lần căn bản không đã nghiền, cho nên lôi kéo cậu làm một lần lại một lần, Kì Nhạc vô phương phản kháng, chỉ có thể chịu trận bị ăn, mờ bởi vì quá phóng túng, nên khi ngày hôm sau tỉnh lại thì đã muộn rồi, đầu tiên chỉ cảm thấy eo mỏi lưng đau. Cố Bách vốn có tiết một, nhưng so với đi học, chăm bà xã quan trọng hơn, liền ở nhà trông cậu, thấy cậu tỉnh liền ôm cậu vào lòng:



– Ngoan ngoãn nằm, em có chút sốt.



Kì Nhạc mơ màng một trận, mãi mới nhớ được chuyện tối qua, âm trầm nhìn chằm chằm hắn:



– Nhị Quyển, lọ gel hôm qua cậu lấy từ đâu?



– . . . – Cố Bách nói – Lưng đau sao? Anh xoa cho em.



– Mi đừng lảng chuyện của ông! – Kì Nhạc phát bạo.



Cố Bách xoa xoa đầu cậu:



– Có đói bụng không, anh nấu cháo, uống chút cháo rồi ngủ tiếp, hôm nay cũng đừng đi học.



Kì Nhạc:



– . . .



– Đừng trợn mắt. – Cố Bách hôn cậu một cái – Ngoan chút, kêu một tiếng ông xã, tất cả anh đều nói cho em.



Kì Nhạc:



– . . .



Sáng hôm nay tiết 1 Kì Nhạc không có lớp, tiết hai có, buổi chiều cũng có hai tết, Vạn Lỗi từ buổi sáng đã chiếm chỗ cho cậu, lại không thấy cậu tới, vốn tưởng buổi chiều sẽ đến, kết quả cũng không có, liền thừa dịp nghỉ giải lao rút điện thoại ra gọi. Ninh Tiêu liếc mắt nhìn hắn một cái, tiến tới ngồi xuống bên cạnh hắn:



– Cậu ta xảy ra chuyện gì?



– Cố Bách nghe, nói tối qua ngủ muộn quá, sốt nhẹ. – Sắc mặt Vạn Lỗi không tốt lắm.



Con ngươi Ninh Tiêu phát lạnh, đương nhiên nghĩ đến phương diện kia, hắn quả thực giận muốn cháy người, rõ ràng đã sớm có thể là người của hắn rồi, vì sao hết lần này tới lần khác lại biến thành như vậy?



Vạn Lỗi nhìn hắn một cái:



– Anh tra được gì rồi?



– Tôi đã khỏi qua bạn học của Kì Nhạc, bọn họ nói hắn bị bệnh tum, không ở trường, người có quan hệ tốt với hắn cũng không nhiều, tôi có hỏi tính cách, bọn họ đều nói là người rất cởi mở.



Vạn Lỗi nhíu mày:



– Quá mơ hồ.



– Tôi biết. – Ninh Tiêu nói – Nghe qua thì Kì Nhạc cùng một nữ sinh quan hệ không tệ, vừa lúc tôi có cùng học với cô ấy một lớp, đi hỏi thì, nàng nói cũng không quá rõ ràng, nhưng mà nàng nói Tiểu Viễn và Kì Nhạc là bạn bè.



Vạn Lỗi ngẩn ra:



– Bọn họ quen nhau? Tiểu Viễn trước đây vẫn luôn vây quanh anh, cơ bản anh đi đâu cậu ta theo đó, tại sao cậu ấy lại có cơ hội quen biết Kì Nhạc?



– Tôi không rõ lắm, tôi đã hỏi qua mấy người Diệp Thủy Xuyên và Thẩm Thư, bọn họ căn bản chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới cái tên Kì Nhạc.



Vạn Lỗi nhất thời nhíu mày, hắn nghĩ chuyện này có chút kỳ quái.