Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 47 : Hoài nghi
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Kỳ Nhạc chỉ nghỉ ngơi nửa ngày liền hạ sốt, bất quá trên người vẫn còn chút khó chịu, lười biếng không muốn đi học, liền dứt khoát vùi trên giường ôn tập, lúc điện thoai kêu cậu đương nhiên nghe thấy, vốn là muốn nhận, Cố Bách lại nhận lấy trước cậu, nói đơn giản hai ba câu liền cúp máy, một lần nữa ôm cậu. Cậu trầm mặc chớp mắt một cái:
– Nói thẳng là sốt nhẹ được rồi, anh còn nói một câu ngủ muộn làm cái gì? Ngủ muộn cũng có thể dẫn đến sốt nhẹ sao?
Cố Bách cười cười xoa xoa cậu:
– Chỉ cần đừng có nghĩ lệch lạc thì không ai để ý. – Hắn hơi híp mắt, tâm tình rất tốt, bởi vì người bên kia điện thoại. . . hẳn là sẽ không thể không nghĩ lệch.
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, không để ý tới hắn nữa, tiếp tục ôn tập.
Cố Bách hôn cậu một trận, trong mắt đều là ý cười ấm áp, trải qua tối hôm qua, quan hệ của bọn họ càng thêm thân mật hơn so với trước, sự thay đổi này rất rõ ràng, hắn có thể cảm nhận được sự khác biệt với trước kia một cách rõ rệt, phỏng chừng tiểu Nhạc cũng có thể cảm nhận vậy, hiện tại hết thảy đều phát triển theo hướng tốt, hắn cảm thấy thỏa mãn không gì sánh bằng.
Năm lớp Kỳ Nhạc học đều cần phải học thuộc này nọ, cậu cảm thấy không tệ lắm, cho nên mới có thể tiếp tục, liền đơn giản lướt qua một lần, sau đó tiện tay đặt xuống, vùi ở trong lòng người nào đó ngủ một lát, lần thứ hai mở mắt thì đã đến giờ làm việc.
Cố Bách nhìn cậu:
– Còn đến?
– Ừm, dù sao cũng không sao cả.
Cố Bách gật đầu, muốn đi cùng cậu. Kỳ Nhạc biết hắn vì mình mà bùng học một ngày, cũng biết buổi tối hắn còn một tiết nữa, hình như rất quan trọng, liền để hắn đi học, tan học lại đến đón mình. Cố Bách không lay chuyển được cậu, chỉ có thể trước đưa cậu đến bar, sau quay về trường học.
Hôm nay Thẩm Thư và mặt trẻ con chưa đến, Diệp Thủy Xuyên còn đang có việc cũng không tới, đem công việc ném cho DJ mới tới, mà hắn không đến, Chung Duệ Uyên đương nhiên cũng không xuất hiện ở chỗ này, Kỳ Nhạc cốn muốn tìm y hỏi chuyện Nhị Bách Ngũ, thấy thế này lại thôi. Cậu liên tục thay đổi vài đoạn nhạc, rất nhanh đã tới tám giờ, qua quầy bar ngồi xuống, trong lúc chờ Cố Bách tới đón cậu, âm thầm cảm khái đêm nay không có mấy sinh vật kia, lại có được an tĩnh hiếm thấy, cậu đang nghĩ như vậy, thì thấy bên cạnh bỗng nhiên có người ngồi xuống, nhất thời liếc mắt qua.
Ninh Tiêu gọi một ly rượu và một ly trái cây, đem ly trái cây đẩy qua cho cậu:
– Vận khí cậu hôm nay không tệ, mấy tiết đó giảng viên không điểm danh.
Kỳ Nhạc cao hứng:
– Thật vậy sao.
Ninh Tiêu gật đầu, cũng không mở miệng nữa, bên cạnh hắn chưa bao giờ thiếu người, hơn nữa tính cách vẫn luôn cao ngạc, nếu dựa theo lệ cũ, loại người đã có bạn như này hắn chắc chắn sẽ không chạm vào, tuy rằng hắn mê, nhưng cũng không muốn làm kẻ thứ ba, mà trên thực tế gần đây quả thực hắn cũng bắt đầu thăm dò mục tiêu mới, bất quá khiến hắn tương đối thất vọng là, những tiểu 0 này tất cả không lọt vào mắt, căn bản không dậy được hứng, trái lại càng quan tâm tới người này hơn, hoàn toàn không cách nào khống chế.
Hắn tỉ mỉ nghĩ tới nguyên nhân, trước kia Trịnh Tiểu Viễn quá cố chấp với tình cảm của cậu ta, cho hắn một loại cảm giác “đời này đều bỏ không được”, mà bây giờ người ta hoàn toàn đem mình thành người đã qua, chênh lệch giữa hai người này là quá lớn một người quá trắng, người bây giờ lại rất thú vị, rất hợp khẩu vị của mình.
Trải qua thời gian quan sát này, hắn biết ở trước mặt người này bôi xấu Cố Bách sẽ gây hiệu quả phản ngược, cũng biết mỗi lần đề cập chuyện ‘Cậu có thể nhớ được bao nhiêu’ sẽ chọc cậu khó chịu, nhân tiện còn cho mình ba chữ ___ Anh đoán đi. Cho nên nếu muốn có chuyện gì có thể nói vui vẻ, hắn chỉ có thể nói chuyện khác, hiện tại hắn không thể nói trực tiếp cho người này rằng cậu bị Cố Bách cho thành thế thân, bởi vì loại hành vi này giống như là ‘bôi đen Cố Bách’, bởi vậy chỉ có thể chậm rãi khiến cho người này phát hiện ra sự thật, hắn nhàn nhạt hớp một ngụm rượu:
– Tôi nghe nói cậu quen biết Kỳ Nhạc?
Kỳ Nhạc hơi kinh hãi:
– Nghe ai nói?
– Thời gian trước tôi nghĩ Cố Bách chỉ là muốn chơi đùa với cậu chút, bởi vì hắn đã có người thích, cho nên tôi mới đi thăm dò thử. – Ninh Tiêu giải thích đơn giản – Sau mới biết được người hắn thích đã qua đời, sau đó còn từ miệng một nữ sinh quan hệ tốt với Kỳ Nhạc nói tới cậu với hắn là bạn, tôi tương đối hiếu kì.
Kỳ Nhạc dựa theo hắn nói đoán là tiểu Dĩnh, liền đáp lại:
– Bọn tôi là bạn.
Ninh Tiêu nhìn cậu:
– Cậu với hắn quen biết thế nào? Chuyện khi nào?
Kỳ Nhạc tức thì nhướng mi:
– Anh đoán đi.
Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái, không tức giận:
– Tôi thấy cậu là không nhớ rõ đi?
Kỳ Nhạc rầm rì một tiếng, không phản bác.
– Tôi muốn nói chuyện với cậu.
Kỳ Nhạc lập tức cảnh giác hỏi:
– Cậu muốn nói chuyện gì?
Bọn họ lúc này đang đứng ở trên hành lang, Vạn Lỗi đề nghị:
– Đổi nơi khác rồi nói.
Kỳ Nhạc mãnh liệt lắc đầu:
– Ở nơi này đi.
– Tôi không có ác ý. – Vạn Lỗi nhìn cậu, kiên trì giải thích – Tôi không rõ lắm cậu rốt cuộc có biết trên người cậu có chuyện không, nhưng tôi đã tra rất nhiều tư liệu, muốn cùng cậu bình tĩnh ôn hòa nói chuyện.
Kỳ Nhạc yên lặng phản ứng một giây:
– . . . Trên người tôi xảy ra chuyện?
Vạn Lỗi gật đầu, ánh mắt phức tạp:
– Cậu phải chuẩn bị tâm lý một chút, tỉnh táo nghe tôi nói. – hắn trầm mặc một chút – Tiểu Viễn. . . Cậu đã nghe qua chứng phân liệt chưa?
Kỳ Nhạc:
– . . .
– Tôi biết cậu phỏng chừng sẽ không tin lời tôi, tôi đã nhờ bác sĩ cố vấn qua, nếu như cậu không tin tôi, có thể nói chuyện với anh ấy, tôi cũng mong cậu có thể bình tĩnh tâm sự với anh ấy. – Vạn Lỗi vừa nói vừa rút di động ra – Tôi đến bệnh viện trong đó có vị bác sĩ rất tò mò với lịa bệnh trạng này, quyết định thử xem, tôi đã hẹn anh ta, hiện giờ anh ta đang ở trong trường.
Kỳ Nhạc:
-. . .
Vạn Lỗi rất nhanh gọi tới, đơn giản báo địa chỉ, rồi ngắt máy:
– Cũng chỉ làm lỡ của cậu mấy phút.
Kỳ Nhạc còn chưa kịp mở miệng, đã thấy ở đầu hành lang bên kia có một người chạy tới, rất nhanh tới nơi, nắm một quyển sổ nhỏ, nghiêm túc hỏi:
– Người đâu .. . thật là trùng hợp, cậu cũng ở đây a.
Kỳ Nhạc:
– . . .
Vạn Lỗi vô cùng kinh ngạc:
– Hai người quen nhau?
Bác sĩ gật đầu:
– Đã gặp qua nhiều lần, người cậu nói đâu?
Vạn Lỗi liền chỉ vào người nào đó, bác sĩ nhất thời kinh ngạc:
– Hắn nói chính là cậu à?
Kỳ Nhạc:
– . . .
Tay Kỳ Nhạc run run móc di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho chồng anh hai, hỏi số điện thoại của Ngư Minh Kiệt một phát.