Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 5 : Người đàn ông ưu tú

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Khi Dịch Hàng tỉnh dậy thì trời đã tối đen, cơn đau đầu đã giảm đi rõ rệt, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy người nào đó đang ngồi ngẩn người, nhịn không được đưa tay vẫy vẫy trước mặt người nọ, Kì Nhạc hoàn hồn: “Tỉnh

rồi à? Hôm nay không có người đến ngủ qua đêm với anh sao? Tôi thấy

người nhà của anh rất đông, bọn họ bị anh dày vò không ít nhỉ?”



“Không, cái tên đàn ông ưu tú nói sau này sẽ hắn sẽ chăm sóc cho tôi, vì thế mấy người kia về nhà nghỉ ngơi hết rồi.”



Kì Nhạc nhớ Dịch Hàng từng nói mình bị một người đàn ông ưu tú đập cho một phát, vì thế đồng tình nói: “Chúc anh may mắn.”



Dịch Hàng khóc không ra nước mắt: “Ông thật sự không muốn nhìn thấy

hắn, hắn là cầm thú đội lốt người....” Dịch Hàng tiếp tục lăn qua lăn lại rên rỉ, ngẩng đầu lên thì thấy Kì Nhạc lại tiếp tục ngẩn người,

“Cậu bị sao vậy?”



Kì Nhạc thở dài: “Người anh hùng.”



“Hả?”



“Tôi chết rồi.”



Dịch Hàng giật mình, lập tức đứng dậy: “Cậu... Cậu lên lầu nhìn thử rồi sao?”



Kì Nhạc gật đầu, từ lầu 6 xuống đây đã lâu, bây giờ cậu đã bình tĩnh

hơn: “Phẫu thuật thất bại, tôi đã chết vào mười ngày trước,” dừng một

chút rồi tiếp tục nói, “Tôi đã gọi vào số điện thoại của mình.”



Dịch Hàng không thể tin được: “Cậu điên rồi sao? Cậu có nói cái gì không nên nói không? Phản ứng của người bên kia thế nào?”



Kì Nhạc tựa vào đầu giường: “Lúc ấy tôi có hơi kích động nên muốn tìm người nói chuyện, đến lúc bình tĩnh lại thì đã bấm gọi mất rồi. Tôi

không biết nên nói gì, chỉ im lặng mà thôi, cậu ta thấy không có người

trả lời nên lập tức cúp máy.” Hồi tưởng lại giọng nói của người nọ, ánh

mắt Kì Nhạc trầm xuống, nhất định bây giờ Nhị Quyển rất đau buồn, nhưng

mình đã chết, mình còn có thể làm gì đây?



Chuyện này rất hoang đường, cho dù có thể chứng minh mình là người

kia thì thế nào, mình có thể quay về với gia đình lúc trước, sống cuộc

sống trong quá khứ sao? Hai người bọn họ hiểu rất rõ, dù gì cũng đã thay đổi cơ thể, cơ thể này lại có cuộc sống và môi trường sinh hoạt riêng,

có người thân có bạn bè, bao nhiêu lớp ràng buộc trói chặt bọn họ, muốn

cởi bỏ là chuyện không hề dễ dàng.



Dịch Hàng im lặng một lúc lâu, sau đó đi tới lục lọi ngăn tủ của mình tìm điện thoại.



Kì Nhạc nhíu mày: “Anh muốn gọi cho ai?”



“Cho tôi.” Dịch Hàng nói xong thì báo ra một cái tên với người trong

điện thoại, “..... Tôi là bạn của cậu ta, cậu ta có ở đó không?”

Dịch Hàng sững sờ nghe điện thoại, sau đó không nói tiếng nào cúp máy,

“Tôi cũng chết luôn rồi.”



Hai người đều im lặng, đột nhiên Dịch Hàng nghiêm túc nói: “Tôi cảm

thấy nơi này thật sự quá tà ma, cậu nhìn mấy kí tự trên chăn đi, bệnh

viện bình thường sẽ dùng loại logo này sao?”



Kì Nhạc giật giật khóe miệng, nở nụ cười: “Đúng là rất kì quái. Thật

ra tôi từng nghĩ, nếu tôi không chết, sau khi gặp lại cơ thể của mình sẽ có thể “bùm” một tiếng biến trở về, ai ngờ.... Thôi còn sống là tốt

rồi.”



Dịch Hàng “ừ” một tiếng, lẽ ra bọn họ đã chết, bây giờ không hiểu sao lại có thể sống sót, tất nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này, hắn thở
“Dĩ nhiên là không.” Kì Nhạc trả lời ngay tức khắc, “Chắc chắn người

đó muốn chơi tôi, tôi đâu có ngu... Này, anh muốn ám chỉ ai? Cái người mà anh nói đã đi thật sao?”



“Ừ, nghe nói cậu ta chờ suốt hai ngày dưới chân núi, đến khi bạn cậu

ta tới tìm rồi kiên quyết lôi cậu ta về thì cậu ta mới chịu về, cũng vì

vậy mà bệnh nặng một thời gian, ngu lắm phải không?”



Trán Kì Nhạc giật giật, chắc chắn người này đang nói về Trịnh Tiểu

Viễn, nhất định là muốn trả thù chuyện mình khinh bỉ hắn, nhưng kể cũng

lạ, Ninh Tiêu không giống loại người thích chơi người ta như thế, sao

hắn lại hẹn chủ nhân cơ thể này ra ngoài?



Dịch Hàng không biết chuyện nên cũng gật đầu hùa theo, sau đó còn

cười nhạo cái tên ngu ngốc hết thuốc chữa kia: “Ai mà đần quá vậy, đúng

là không có mắt nhìn người.”



Kì Nhạc: “.....”



“Ngoan.” Người đàn ông ưu tú hài lòng sờ đầu hắn, “Người đó em cũng quen, em đoán xem là ai?”



Lúc này Dịch Hàng mới cảm thấy có gì đó không đúng, thấy Kì Nhạc im

lặng không nói gì mới ngộ ra, sau đó cúi đầu đếm ngón tay. Thấy Dịch

Hàng không trả lời, tên đàn ông ưu tú cũng không ngại, nói đến vậy là

mọi người đều hiểu rồi, hắn nhìn Kì Nhạc: “Sau đó cái tên Ninh Tiêu chỉ

cần nói ba chữ đã thành công dỗ ngọt cậu.”



Kì Nhạc nhớ lại tính cách biến thái của tên kênh kiệu kia: “Chắc chắn không phải ba chữ anh yêu em hoặc anh xin lỗi.”



“Đúng thế.”



“Vậy là ba chữ gì?”



Tên đàn ông ưu tú nhìn đồng hồ, sau đó nâng cằm Dịch Hàng lên, hôn

một cái chào tạm biệt: “Anh phải đi làm rồi.” Nói xong liền lập tức rời

đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.



Khốn nạn! Làm người ta tò mò rồi im không kể nữa, giỡn mặt hả? Kì

Nhạc đang định phát tác, Dịch Hàng ngồi đối diện đột nhiên tỉnh lại, nổi điên cào drap giường: “Á a a! Đây nhất định không phải là sự thật! Nụ

hôn đầu tiên của tôi!!!”



Tên đàn ông ưu tú đã rời đi, Kì Nhạc có đuổi theo cũng vô dụng, cậu

từ từ bình tĩnh lại, thấy Dịch Hàng đang cắn chăn lăn lộn, ôm gối đầu

đập tới đập lui, vừa định lên tiếng an ủi thì đột nhiên nhìn thấy người

đang đứng ở cửa, vì thế vội vàng hét lên: “Câm miệng! Uống thuốc đi!”



“Uống em gái cậu!” Dịch Hàng nói xong mới nhận thấy không khí có gì

đó không đúng, hắn kinh hãi quay đầu lại thì phát hiện Diệp Thủy Xuyên

đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Dịch Hàng nghẹn ngào, run run cầm gói ích mẫu lên uống, sau đó nằm ngửa ra giả chết.



Diệp Thủy Xuyên đi quanh chỗ Dịch Hàng vài vòng: “Vẫn thần kì như cũ.”



Kì Nhạc kéo Diệp Thủy Xuyên đến bên cạnh, “Anh có biết ba chữ kia là gì không?”



Diệp Thủy Xuyên ngẩn ra: “.... Cái gì?”