Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 6 : Chuyện xưa

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Diệp Thủy Xuyên đưa cho Kì Nhạc một quả táo, sau đó đặt đồ đạc lên

bàn: “Việc này là thật, nếu anh không đi tìm em, chắc chắn em sẽ tiếp

tục ở đó chờ nó, anh chưa từng thấy người nào ngu như em, nó nói cái gì

cũng tin răm rắp.”



Kì Nhạc kinh ngạc: “Cái tên biến thái kia nói vậy thật sao?”



Diệp Thủy Xuyên nghĩ tới liền nổi giận: “Nó với mấy đứa bạn đi bar

uống rượu, sau đó chơi trò quay chai rượu thử thách hay nói thật*, miệng chai chỉ về phía nó.”



*Truth or dare: người bị chọn sẽ phải trả lời thành thật một câu hỏi hoặc làm một thử thách mà mọi người đưa ra.



Đáp án này thật là, mẹ nó, không có đạo đức... Kì Nhạc hỏi: “Sau đó bạn hắn bảo hắn hẹn tôi đi ngắm mặt trời mọc?”



“Ừ, vậy mà em cũng đi mới chết chứ, sao em ngu quá vậy, Ninh Tiêu là

loại người sẽ hẹn em đi ngắm mặt trời mọc sao?” Diệp Thủy Xuyên vô cùng

đau lòng, “Nó nói cả hai cùng đi, em vui đến mức quên mang cả điện

thoại, suốt hai ngày trời anh không liên lạc được với em, đợi đến lúc

tìm được Ninh Tiêu, nó đã quên mất chuyện nó nói với em, may là bạn nó

vẫn còn nhớ.”



“.....” Kì Nhạc không còn sức để giật khóe miệng, cậu im lặng an

ủi mình, cậu không phải là Trịnh Tiểu Viễn, sau khi xuất viện phải chủ

động cắt đứt mọi quan hệ với tên Ninh Tiêu, quan trọng nhất là cậu là

trai thẳng, chỉ thích mấy em gái ngực to. Sau khi nghĩ thông suốt, cậu

cắn một miếng táo: “Bỏ qua quá trình ở giữa đi, tôi chỉ muốn biết hắn

nói gì đã dỗ được tôi?”



“Nó không có dỗ em.” Diệp Thủy Xuyên lại nổi giận, “Nó ném cho em một đống quần áo, em liền vui vẻ chạy đi giặt.”



Kì Nhạc vẫn không hiểu nổi: “Vậy ba chữ đó là gì?”



“Giặt đồ đi.”



“.....” Kì Nhạc nói, “Má nó!”



Dịch Hàng nghe không sót một chữ, nhịn không được cảm thán: “Đúng là quá rẻ tiền....”



Diệp Thủy Xuyên còn chưa liếc mắt cảnh cáo người nọ, Kì Nhạc đã mở

miệng nói: “Sau này tôi chắc chắn sẽ không giặt quần áo cho hắn, nhưng

còn anh, nếu anh yêu của anh muốn anh giặt, anh dám nói không sao?”



Dịch Hàng ngẩn người, lập tức đau khổ rơi lệ.



Kì Nhạc ném cho hắn một trái táo: “Ngoan, ăn đi.”



Dịch Hàng hít hít cái mũi, tủi thân nằm co rúc trên giường gặm táo.



Diệp Thủy Xuyên âm thầm gật đầu, cảm thấy Tiểu Viễn ở chung với tên

bệnh thần kinh này cũng không đến nỗi nào, hắn quan sát Kì Nhạc: “Nói


“Anh nói cho em biết, Tiểu Viễn, lần này em phải nghe lời, không được để thua kém bất kì ai!” Diệp Thủy Xuyên áp sát lại gần, “Em đừng có

chạy đi xin lỗi nó, rất mất mặt!”



Kì Nhạc bình tĩnh nói: “Anh yên tâm, chỉ cần tôi không khôi phục trí

nhớ, tôi sẽ không đi cầu xin hắn. À, nếu bọn họ cược xem tôi có còn yêu

Ninh Tiêu dù đã mất trí nhớ hay không, anh nhớ đặt là không, đến lúc đó

chúng ta chia 4:6, anh bốn tôi sáu.”



Diệp Thủy Xuyên sảng khoái đồng ý: “Tốt, chỉ cần em dẹp cái trò rẻ tiền như lúc trước là được.”



Kì Nhạc cảm thấy người này rất quan tâm đến mình, chợt nhớ đến tên

hiển thị trên màn hình điện thoại, cậu tò mò hỏi: “Bình thường tôi gọi

anh là anh hai?”



“Ừ, người trong giới, phần lớn những người có quan hệ tốt với nhau đều xưng hô là anh em.”



Kì Nhạc đánh giá, có thể Ẻo Lả và Mặt Trẻ Con cũng là loại quan hệ này.



Diệp Thủy Xuyên ngồi chơi với Kì Nhạc đến xế chiều, hắn còn bữa tiệc

phải tham dự, không thể ăn cơm chung với Kì Nhạc, sau khi đưa quần áo

cho Kì Nhạc thì lập tức rời đi. Kì Nhạc tiễn Diệp Thủy Xuyên ra cửa, sau đó quay về cởi quần áo bệnh nhân ra, tùy tiện mặc đại một bộ quần áo

Diệp Thủy Xuyên đưa tới, tiếp theo nhờ y tá riêng đi mua cơm, cuối cùng

ngồi ăn chung với Dịch Hàng. Dịch Hàng hỏi: “Cậu sắp xuất viện hả? Vậy

tôi biết làm thế nào?”



“Cùng trải nghiệm thế giới hai người với anh yêu của anh.” Kì Nhạc

dừng một chút, “Với tốc độ phát triển hiện nay, tôi đảm bảo sau khi anh

xuất viện chắc chắn sẽ không dừng lại ở việc hôn môi đơn giản như vậy

đâu.”



“.....” Dịch Hàng bắt đầu hiểu được tầm quan trọng của việc bảo

vệ hoa cúc, hắn nhào lên giường lăn lộn, “Á a a, đây nhất định không

phải là sự thật!” Hắn còn chưa nói xong, cửa phòng đột nhiên mở ra. Dịch Hàng kinh hãi quay đầu lại, theo phản xạ tự nhiên cầm một gói ích mẫu

lên.



Kì Nhạc cũng quay sang nhìn, chỉ thấy hai cô y tá bước vào cùng với một người đàn ông, lo lắng hỏi: “Thầy ơi, thế nào rồi?”



Người đàn ông kia giơ cái gương bát quái lên, cúi đầu nhìn: “Có oan

hồn, âm khí rất nặng.” Hắn ta lùi về sau vài bước, chần chừ đứng ở cửa,

miệng lẩm bẩm niệm gì đó.



“.....” Kì Nhạc quay đầu sang bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi

nói, “Tôi đã nói với anh cái gì? Mấy cô nương này thật sự kiếm người tới trừ tà, mẹ nó, liên lụy cả hai chúng ta, anh nên nhớ đây không phải là

bệnh viện bình thường, sao có thể nghĩ theo cách của người bình thường

được?!”



Dịch Hàng: “= 口 =”