Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 49 : Nhan khống

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Nhan khống: Có lẽ là [cái mặt làm tội cái thân]



Trong phòng nghỉ có đủ người, Cố Bách liền không tham gia đánh bài nữa, mà lựa chọn ở bên cạnh quan sát, thảnh thơi ôm bà xã nhà mình, thỉnh thoảng bày mưu tính kế, hoặc là bà xã thua tiền thì bỏ tiền. Số Dịch Hàng không tốt như vậy, đánh vài ván xong sắp thua sạch tiền tới nơi, hắn phẫn hận nhìn người nào đó::



– Không công bằng, không cho ngươi vay tiền, thua thì phải cởi đồ!



Kỳ Nhạc dương dương liếc mắt nhìn hắn:



– Để ta bầu bạn với ngươi sao?



– Đừng có rủa tôi, bây giờ tôi còn tiền, qua vài ván nữa có thể hồi về. – Dịch Hàng trừng mắt – Nói chung không cho phép cậu vay nữa.



– Tôi không vay. – Vẻ mặt Kỳ Nhạc nghiêm túc – Đó vốn chính là tiền của tôi, chỉ là tạm thời đặt trong ví cậu ta hôi, anh có ý kiến?



– . . . – Dịch Hàng nói – Cậu trợn mắt nói láo!



Kỳ Nhạc bình tĩnh không chớp mắt:



– Không tin anh hỏi cậu ta xem.



Trong mắt Cố Bách đều là ý cười, rướn qua hôn bà xã một hơi, không đợi người nào đó đưa ra câu hỏi đã nói:



– Ừ, đều là của em ấy.



– . . . – Dịch Hàng nói – Các ngươi thực vạn ác!



– Không cần anh xen vào, – Kỳ Nhạc vừa rút bài vừa rảnh rỗi liếc hắn một cái – Anh mang có chút tiền như vậy ra ngoài vậy làm gì? Vạn nhất gặp chuyện thì làm sao?



– Tôi với tên khốn kia nói tối nay tới bar, y nói làm tăng ca xong tới đón tôi. – Dịch Hàng lẩm bẩm – Vậy thì tôi mang tiền đi làm cái gì?



– Vậy à. – Kỳ Nhạc cúi đầu nhìn bài trong tay, dừng một chút, bỗng nhiên tò mò hỏi – Lần trước các anh bàn bạc thế nào rồi, tôi nghe nói các anh muốn đi công viên trò chơi, đi chưa?



– Chưa, tên khốn kia nói thời cơ chưa đến, cậu nói y đây là có ý gì?



Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái:



– Tôi biết sao được, ngoại trừ ý này bọn họ còn nghĩ ta biện pháp nào nữa?



– Không có, tôi liều chết không chịu, thế nào cũng không đồng ý với ý kiến bọn họ, tên kia tuy rằng có chút khốn nạn, nhưng vẫn là nghe theo ý tôi. – Vẻ mặt Dịch Hàng đắc ý – Sau đó tôi lại đề nghị lên mạng mà tra, tên khốn đó liền đi, hiện tại còn đang nghiên cứu, hình như đã post bài ở chỗ nào đó, y không cho ta xem, nhưng dù sao đi nữa so ra cũng bình thường hơn những tên kia đi?



Kỳ Nhạc tự hỏi một chút:



– Chắc vậy.



– Không phải là chắc vậy, là nhất định bình thường hơn bọn họ. – Dịch Hàng lời lẽ đanh thép tay nắm thành quyền, xong lại chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại nhìn cậu – Lần trước trước khi cậu đi tôi đã nói với cậu đó, nghe nói đó là nơi rất đặc sắc, trong đám bằng hữu của tên khốn kia có một giảng viên đại học, tôi nghe bọn họ nói y vì theo đổi sinh viên của mình, còn mua cho thằng nhóc đó trống bỏi với heo lên dây cót để chơi, còn vì để cho sinh viên của y phản ứng mà phát A-V cho người ta xem, cậu nói đây là đến từ sao Hỏa đi?



– . . .  – Kỳ Nhạc hỏi – Thật hay giả?



– Thật, chính tai tôi nghe, người nọ học đại học S khoa Hóa học. – Dịch Hàng hơi dừng lại một chút – Ai, tôi nhớ là đạo sĩ hình như là học hệ hóa học đi?



Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái, gật đầu.



– Sặc, hắn quá xui xẻo, phải học dưới một giảng viên tư duy không bình thường như thế. – Dịch Hàng có chút hả hê, sau đó tiếc hận thở dài – Đáng tiếc tên đó coi trọng tên sinh viên lạnh băng của y, nếu như y có thể coi trọng đạo sĩ, tâm lý tôi mới có thể càng thêm cân bằng.



Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một hồi, mặc kệ hắn, tiếp tục đánh bài.



Bất kể là vận may hay kỹ thuật của Dịch Hàng đều không tốt, rất nhanh đã thua sạch tiền, lại tiếp tục cởi hai cái tất, còn sắp cởi đến thứ khác nữa, hắn yên lặng ngẩng đầu:
Dịch Hàng sụt sịt:



– Làm sao tôi lại bị thương?



– Cái đó a, – Chung Duệ Uyên nhấp một ngụm rượu – Ai mà biết.



Lục Viêm Bân rất nhanh quay lại, trọng tâm câu chuyện của mấy người đã thay đổi từ lâu, y đem túi đặt trên bàn, sờ sờ đầu Dịch Hàng:



– Ăn ở đây hay về rồi ăn?



Dịch Hàng suy nghĩ một chút, thầm nghĩ dù sao chuyện mình muốn biết đều đã biết không ít, không bằng về nhà chơi game, liền đứng dậy:



– Về đi.



Cố Bách nhìn đồng hồ, muốn về ăn đại tiệc, liền hỏi vợ nhà mình:



– Chúng ta cũng về hay thôi?



Kỳ Nhạc nhìn về phía Chung Duệ Uyên:



– Anh hai ngoại trừ đưa cho tôi Kinh Phật còn chuyện khác không?



– Không.



Kỳ Nhạc gật đầu:



– Vậy chúng ta cũng về.



Chung Duệ Uyên nhắc nhở:



– Mang theo Kinh Phật bên mình, xem nhiều một chút, tránh để thành tên sát nhân a.



– . . . – Kỳ Nhạc nói – Không cảm tạ!



Cố Bách biết vợ khó chịu, liền giúp cậu cầm sách, đi ra ngoài với đám người Lục Viêm Bân đang chờ, đường cái chỗ này cũng không rộng, hai bên trồng cây ngô đồng cao to, gió đêm thổi qua, rì rào rung động. Xe hai người đều ở bên kia đường, họ liền băng qua đường đi lấy xe, lúc này chợt nghe một trận tiếng động chói tai của ma sát do phanh gấp vang đến, chớp mắt muốn đâm vào Dịch Hàng cùng Kỳ Nhạc ở phía sau.



Bởi xe ở dừng ở bên kia đường, cho nên hai bên cách nhau tương đối xa, Kỳ Nhạc với Dịch Hàng còn thiếu 5 6 bước nữa mới tới xe, mà Kỳ Nhạc đứng mũi chịu sào, cậu quay mạnh đầu, vội vàng bước nhanh vài bước, khó khăn né được.



Cố Bách vừa quay đầu lại liền thấy chiếc xe kia gần như xẹt qua sát vợ mình, sợ đến nỗi vươn tay ôm lấy cậu vào trong lòng, Kỳ Nhạc cũng sợ đến toát mồ hôi hột, vô thức quay đầu lại, thấy chiếc xe kia tiếp tục vọt tới, hướng về phía Dịch Hàng muốn đâm tới.



Dịch Hàng mở to mắt, hình ảnh trước khi chết chợt nảy ra, đầu óc hắn trống rỗng, căn bản không kịp hoàn hồn. Lục Viêm Bân vừa nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhanh tay kéo mạnh hắn vào trong lòng mình, y dùng lực quá lớn, hai người đồng thời ngã về phía sau, cùng nhau té lên mặt đất, chiếc xe kia lao qua bọn họ, hoàn toàn không ngừng lại, ở khúc cua phía trước rẽ ngoặt, nhanh chóng biến mất.



Lục Viêm Bân đem Dịch Hàng bảo vệ trong lòng, làm một cái đệm thịt, y đảo mắt liếc qua khúc ngoặt, con ngươi vẫn luôn bình tĩnh hiện tại mang theo một chút ý lạnh. Sắc mặt Dịch Hàng trắng bệch, thân thể có chút run, Lục Viêm Bân đã xem qua tài liệu, biết người này vì tai nạn giao thông mà chết, với loại chuyện này vẫn có ám ảnh, liền xoa xoa đầu hắn:



– Không sao.



Lúc này Kỳ Nhạc đã kéo Cố Bách tới, cậu quan sát vài lần, thấy bọn họ không có việc gì mới rùng mình nghĩ lại nói:



– Đậu má, xe kia xảy ra chuyện gì, rượu lái sao? Uống đến say thế nào mà muốn đụng tới hai người?



Biểu tình Lục Viêm Bân không thay đổi, đỡ Dịch Hàng đứng dậy, lần thứ hai xoa xoa hắn:



– Đi thôi, về nhà.



Mọi người vì chút nhạc đệm này mà lưu lại thêm một chút, sau đó mới cùng nhau rời đi. Dọc đường đại đa số thời gian Cố Bách đều nắm tay vợ, đợi đến khi về tới nhà trọ liền ôm chặt cậu, xoay người đặt lên cửa, ở trong bóng tối phòng khách hôn thật sâu.