Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 50 : Đại tiệc
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Phòng khách một mảnh u tối, Kỳ Nhạc tựa lưng vào cửa, vô thức nhắm mắt lại, cảm giác một luồng ấm áp quen thuộc đang càn quấy bá đạo trong miệng, mùi rượu nhàn nhạn tràn qua kẽ môi, không ngừng kích thích thần kinh, khiến kẻ khác say mê, cậu không khỏi nắm lấy quần áo hắn, vụng về đáp lại.
Hô hấp Cố Bách căng thẳng, hôn càng sâu, một hơi triền miên mút vào, hắn đã sớm biết rằng, chiếu theo tính cách tiểu Nhạc nếu đã chính miệng đồng ý chuyển sang chính thức xong tự nhiên sẽ nghiêm túc quan hệ với hắn, sẽ không tự mình đẩy hắn ra. Hắn đem cậu đè áp lên trên cửa, hai tay từ vạt T shirt dò vào, ngao du vuốt ve trên lưng, rồi trượt đến đằng trước, kéo thắt lưng cậu ra.
Kỳ Nhạc hơi hơi ngẩng đầu, bên tai có thể nghe được rõ ràng tiếng nước cực nhỏ trong miệng cùng với hô hấp biến nặng nề, ở trong bóng đêm mờ mịt bít ẩn càng kích thích, cậu nhanh chóng bắt đầu mê loạn, ngay lúc này cậu cảm nhận được người trước mặt kéo khóa quần mình xuống, cách quần lót xoa nắn bộ vị yếu ớt nhất trên người, trong nháy mắt đó khoái cảm mãnh liệt từ nơi đó khuếch tán, xộc thẳng lên não, lập tức cậu không khống chế được thở dốc một tiếng, nắm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu giật lại khoảng cách:
– Nhị Quyển. . .
Lồng ngực Cố Bách trong bóng đêm kịch liệt phập phồng, tuyệt không chịu ngừng tay, rướn lên hôn lên khóe miệng cậu, thấp giọng đáp:
– Ừ?
Kỳ Nhạc dựa vào cửa, nhẹ nhàng thở dốc, phát hiện đầu lưỡi người này lại tiến vào trong miệng, liền hơi há miệng, tiếp tục cùng hắn triền miên.
Cố Bách nghe thấy cậu nhịn không được ngâm – nhẹ, biết cậu thoải mái, liền kiên trì vỗ vè, thuận tiện vén T shirt của cậu lên trên, mau chóng cởi ra tùy tay ném đi, cúi đầu ghé vào bên tai cậu hà một hơi, thanh âm khàn khàn, tràn đầy hương vị khêu gơi:
– Cởi quần áo cho anh. . .
Đáy lòng Kỳ Nhạc run lên, nhìn đường nét mơ hồ trước mắt, nuốt nuốt nước miếng, kéo T shirt của hắn, hai tay bởi vì khẩn trương mà có chút run. Cố Bách phối hợp nâng tay giúp cậu thuận tiện cởi ra, hôn nhẹ một cái lên trán cậu như khen ngợi, tiếp đó một lần nữa đem cậu ôm vào lòng, da hai người trực tiếp dán lại một chỗ, cảm xúc mềm mại ấm áp, khắp nơi hô hấp nặng nề. Kỳ Nhạc cảm thụ được rõ ràng nhiệt độ trên thân thể người này, không khỏi đẩy đẩy hắn ra, nỗ lực lảng sang chuyện khác.
– . . . Không bật đèn sao?
Cố Bách khe khẽ cắn rái tai cậu, nhiệt khí thở ra toàn bộ phun lên, thấp giọng cười cười nhắc nhở:
– Rèm cửa sổ không kéo, nếu mở rồi, nhà đối diện có thể thấy chúng ta.
Một dòng điện nhỏ từ bên tai tản ra, vùng da xung quanh nháy mắt tên rần, Kỳ Nhạc kiềm chế rên – rỉ một tiếng, né tránh một chút:
– . . . Vậy cậu kéo rèm trước đi.
Cố Bách không đáp, đem cậu ôm đến sô phan, nâng cằm cậu lên triền miên hôn một trận, rồi mới đứng dậy kéo rèm cửa xuống, bật đèn lên, quay đầu nhìn về phía bên kia, tiểu Nhạc đang vùi trong sô pha ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt mang theo chút đỏ ửng, con ngươi ngập nước, đặc biệt xinh đẹp, hắn nhìn đến mê mẩn, đi qua đem cậu ôm vào trong lòng sờ mó, chuẩn bị hưởng thụ đại tiệc, ngay chính lúc này đột nhiên nghe thấy một trận thanh âm dồn dập vang lên, đặc biệt thê lương:
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Cố Bách:
– . . .
Kỳ Nhạc vội vàng đẩy hắn ra:
– Con trai! Con trai con đang ở đâu?
– . . . – Cố Bách thật sự muốn mở cửa sổ ném con mèo này đi, hắn nhẫn nhịn không phát cáu quay đầu lại, phát hiện dưới đống T-Shirt ngoài cửa nổi lên một khối, áng chừng là đống lông mao kia nghe được tiếng mở cửa chạy đến, muốn kéo ống quần tiểu Nhạc, khi đó bọn họ đang thân thiết, hắn tiện tay ném T Shirt vừa lúc chụp lên cái lồng, lúc này nó đang lăn qua lăn lại, thế nào cũng không ra được.
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Kỳ Nhạc bước một bước lớn xông đến, cấp tốc đem nó cứu ra, sờ sờ đầu nó, ôm hôn một trận:
– Con trai!
Tiểu Quyển víu lấy cậu cọ cọ,, đặc biệt ủy khuất:
– Meo meo meo meo meo meo ~~~!
Kỳ Nhạc một lần nữa hôn một trận:
Lục Viêm Bân nhìn hắn:
– Gần đây trị an không tốt lắm, ở nhà chơi trò chơi, ăn khoai tây lát, đừng tùy tiện chạy loạn.
– Ừm.
Lục Viêm Bân hài lòng xoa xoa đầu hắn, sau khi ăn xong thì đi làm. Dịch Hàng nhìn theo y rời đi, đến thư phòng chơi game, hắn ngồi trước máy vi tính chuẩn bị khởi động máy, lúc này qua màn hình nhìn nhìn màn hình lại nghĩ đến hai chữ ‘nhan khống’, nháy mắt mấy chát, linh cảm chợt lóe, vội vàng phấn khởi khởi động máy, lên mạng mua đồ.
Gần đây Kỳ Nhạc liên tục thi lại, hơi mệt, nhưng mà bản tính dễ dàng bỏ áp lực mà thả lỏng, cho nên tuy rằng tối hôm qua bị người nào đó chơi đùa có chút bưu hãn, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại vẫn thần thanh khí sảng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là cậu có thể quên đi đau nhức trên lưng. Cố Bách liếc mắt nhìn vẻ mặt của cậu, cười vươn qua xoa xoa cậu, có thể nói là phục vụ chu đáo. Kỳ Nhạc rầm rì nằm ẹp trên giường, lấy di động bên cạnh qua nhìn thời gian:
– Được rồi, tớ đi ăn cơm, sau đó đi học.
Vì vậy Cố Bách liền hầu hạ vợ ăn, rồi đưa cậu đi học, nhìn bóng dáng cậu biến mất hẳn khỏi tầm mắt mới chuẩn bị rời đi, mà khi hắn đang muốn quay xe thì chợt dừng lại, nhớ tới thời khóa biểu hai tiết đầu, ngày hôm nay tiết 1: không có lớp, hắn liếc mắt nhìn tòa nhà chính, chỉ tự hỏi trong chốc lát, rồi rút điện thoại ra kiểm tra địa điểm học trong thời khóa biểu tiểu Nhạc, rồi mở cửa xe, chậm rãi bước vào.
Kỳ Nhạc ôm sách vào lớp, đầu tiên đập vào mắt chính là Vạn Lỗi ngồi ở hàng ghế trước, người nọ cười cười với hắn, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh:
– Muốn ngồi đây không?
Kỳ Nhạc lắc đầu, lướt qua bên người hắn, mấy hôm trước còn chọc người này nghĩ quẩn muốn đập đầu mình một chút, bây giờ người ta đã cho rằng cậu bị đa nhân cách, cũng không phải cậu sợ, chỉ là hảo cảm với người này qua chuyện đó đã tụt đến thấp nhất, đương nhiên không muốn có chút quan hệ với hắn nữa, cậu tìm được một chỗ ở giữa ngồi xuống, cúi đầu lật sách của mình ra.
Ninh Tiêu sớm đã tới, thấy thế nhìn cậu vài lần, suy nghĩ một chút, vẫn là đứng dậy đến ngồi bên cạnh cậu, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt chung quanh:
– Anh cậu không ép cậu đi khám bệnh đi?
Kỳ Nhạc giật giật khóe miệng:
– Không, chỉ là đưa tôi một đống Kinh Phật.
Ninh Tiêu nghe vậy buồn cười, nét mặt lại vẫn vô biểu tình như cũ:
– Cậu xem?
– Anh nói xem?
– Sẽ không.
– Vậy anh còn hỏi cái rắm a? – Kỳ Nhạc hơi dừng lại một chút, nhìn hắn – Hiện tại có mấy người biết tôi có bệnh?
– Tôi chưa nói, Vạn Lỗi có thể nói hay không tôi cũng không rõ ràng lắm. . . – Con ngươi Ninh Tiêu phát lạnh, nhìn về phía cửa.
Kỳ Nhạc theo ánh mắt hắn nhìn qua, vô cùng kinh ngạc:
– Sao cậu lai tới đây?
Cố Bách sớm đã liếc mắt thấy Ninh Tiêu, dưới con mắt trừng trừng của mọi người lại đặc biệt bình tĩnh ngồi xuống bên người vợ, ôm hông cậu không coi ai ra gì hôn một cái, mỉm cười nói:
– Học với em.
Chú thích:
(1) Lỏa bôn: Chạy nhông nhống a.k.a trần truồng đi bộ (nghe như gà đi bộ ý)
(2) Chính là cái truyện tranh này…. tuôi trong sáng, tuôi lên fb hỏi bọn bạn và bị phỉ nhổ một phen = =