Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 51 : Chuyện xưa

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Đối với sự thân mật của Cố Bách và Kỳ Nhạc, khó chịu nhất chính là Ninh Tiêu, đặc biệt là đang nhìn ở khoảng cách gần như thế, bất quá hắn vẫn nhất nhất cao ngạo, ung dung thong thả đứng dậy quay về chỗ ngồi, một chút thẹn quá hóa giận cũng nhìn không ra, đặc biệt bình tĩnh, hắn biết tiếp tục ngồi bên cạnh bọn họ thì bản thân sẽ ngột ngạt, tự nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như ậy.



Bây giờ còn chưa vào lớp, người bên kia nhìn có rất nhiều, Vạn Lỗi cũng có trong đó, từ khi nhận thức người nọ là đa nhân cách xong hắn liền đem Trinh Tiểu Viễn bây giờ đối xử thành một người khác, lúc này cũng không thấy khó chịu, chỉ đơn giản là liếc mắt nhìn một cái rồi tiếp tục đọc sách.



Kỳ Nhạc ngồi im, phát iện ánh mắt đám nữ sinh kia càng ngày càng nóng rực, tiếng xì xầm bên tai không dứt, thậm chí còn có chút ánh đèn flash loang loáng, khóe miệng cậu giật giật một cái:



– Cậu xem. . . Tớ thực sự rất được nữ sinh hoan nghênh. . .



Cố Bách lập tức nở nụ cười, dưới ánh mắt sáng rực của đám người kia xoa xoa đầu cậu:



– Ừ, rất được hoan nghênh.



– Nhưng này không khoa học. – Kỳ Nhạc có chút sợ hãi, chậm rãi cọ tới bên người hắn – Tớ nghĩ các cô ấy coi tớ như khuê mật, này rốt cục là vì sao. . . A, tớ nhớ ra rồi, tiểu Dĩnh cũng biết tớ, cái này càng không khoa học!



Cố Bách rút di động ra search từ “Hủ nữ”, đưa cho cậu, Kỳ Nhạc kỳ quái nhận lấy xem một chút, không khỏi ngẩn ra, bắt đầu xem tỉ mỉ, sau đó mặt đầy hắc tuyến. Cố Bách mỉm cười hỏi:



– Đã hiểu?



– Đã hiểu. – Kỳ Nhạc hơi khựng lại – Vì sao tiểu Dĩnh với bạn cô ấy cũng biết tớ? Thanh danh tớ vang dội vậy sao?



Cố Bách vô cùng kinh ngạc:



– Diệp Thủy Xuyên không nói cho em biết chuyện tỏ tình?



Kỳ Nhạc yên lặng phải ứng một giây:



– Chuyện gì vậy?



Cố Bách có chút hối hận nhắc tới chuyện này, hắn tự hỏi trong chốc lát:



– Không có gì, chính là Trịnh Tiểu Viễn trước đây từng tỏ tình một lần, bị quay lại thành video truyền đi khắp nơi, cho nên bọn họ biết.



Kỳ Nhạc hoài nghi hỏi:



– Tỏ tình thế nào?



Cố Bách sớm đã liếc mắt ra cửa:



– Giảng viên tới rồi, đi học đi.



– . . . – Kỳ Nhạc hạ giọng – Đừng có CMN nói sang chuyện khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?



Cố Bách lại tự hỏi trong chốc lát, cố chọn lọc từ ngữ:



– Cụ thể thế nào anh không rõ lắm, đại khái Trịnh Tiểu Viễn lấy nến, hoa hồng và bánh ga tô, trong sinh nhật Ninh Tiêu thổ lộ với hắn, có người nói hắn đã nói qua ba chữ kia với Ninh Tiêu từ hồi cấp 3, chỉ là lần này nghe bạn bè đề nghị làm chính thức một chút, người vây xem rất nhiều, bị quay thành video đẩy lên diễn đàn, liên tục nửa tháng đều chiếm trang đầu.



Kỳ Nhạc biết điều này đại biểu mỗi ngày đều có người dán lên, hơn nữa tuyệt đối có người đăng lại, cậu vội rút điện thoại ra lên mạng, bài post thể loại này cho dù có lặn xuống, giờ cũng vẫn có thể tìm tới. Cố Bách liếc mắt nhìn, vươn tay ngăn lại:



– Học bài trước đi, chuyện của hắn và em không liên quan.



– Không. – Kỳ Nhạc cố chấp lật trang, – Tớ phải biết rõ ràng, nói thế nào cũng là tớ đang dùng thân thể này. – Cậu mở mục tìm kiếm, nhập từ khóa, rất nhanh đã thấy bài post cần tìm, lập tức nhấp vào, cậu không đeo tai nghe, bất quá bên dưới có ngắt âm, cậu liền xem hình ảnh, sau đó suýt nữa phun một búng máu lên màn hình. Đậu má, đây là trường học a, Trịnh Tiểu Viễn giống như hóa tành yêu tinh, mặc hoàn toàn bạo – lộ hấp dẫn đến như vậy, má nó cái loa trên tay là xảy ra chuyện gì? ! Đừng nói là vác loa ra rống đi? Còn sợ người khác không biết sao?!



Cố Bách nhìn hắn, giải thích:



– Tuy tính cách hắn yếu đuối, nhưng kiểu như chuyện yêu đương, đặc biệt đối tượng là Ninh Tiêu, thì đó cũng coi như là một ưu điểm.



Kỳ Nhạc không đáp, tiếp tục lật, sau đó nháy mắt trầm mặc, gân xanh trên trán nhảy dựng. Cố Bách đè cậu lại, ghìm vào trong ngực, phòng ngừa người này phát bạo, kiên nhẫn khuyên:



– Ngoan, đi học đi, cái này không liên quan tới em.



– Đậu má, không liên quan em gái nó a, ông đây bây giờ muốn giết người! – Kỳ Nhạc thấp giọng nghiến răng, má nó Ninh Tiêu trực tiếp đem bánh ga tô đập vào mặt Trịnh Tiểu Viễn sau đó một đi không quay đầu lại, nhiều người nhìn như vậy đó, mặt của cậu còn có chỗ chui sao?! Má nó cậu đã chìa cái mặt này ra ở trường học lắc lư bao nhiêu ngày a, thực CMN mất mặt đến hộc máu!



– Ngòi xuống, giảng viên nhìn em đó.



Kỳ Nhạc thở phì phì ngồi nghiêm chỉnh lại, cất di động đi, suy nghĩ một chút:




Cố Bách cầm tay cậu, xoa dịu:



– Đừng sợ, anh cùng em.



Kỳ Nhạc ứng tiếng, sau đó nghĩ nếu như quá trình nhận nhau tương đối thuận lợi, vậy chuyện mình với Cố Bách sớm muộn gì cũng phải giải quyết, cậu lập tức căng thẳng, come out gì đó có thể chết người hay không a?



Cố Bách tựa như biết cậu đang suy nghĩ cái gì, bàn tay cố sứ nắm chặt cậu:



– Yên tâm đi, để anh xử lý, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng rời khỏi anh.



Kỳ Nhạc khẽ run:



– Ừm.



Cố Bách dẫn vợ đi ăn cơm, bình thản lại ấm áp trải qua hết một ngày.



Dịch Hàng nhìn chằm chằm gì đó trên mạng, cố ý tìm địa điểm nhà, để giao hàng tận nhà, sau đó ôm mộng đẹp đi lấy, chạy vào phòng tắm lăn qua lăn lại một hồi, rốt cục hài lòng.



Lục Viêm Bân khi chở về đã xẩm tối, buông cặp xuống, rót chén nước, đi thư phòng tìm vợ. Dịch Hàng thấy y đến, nhất thời vui vẻ, điên cuồng chạy qua:



– Thân ái này, buổi tối ăn gì đây?



Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên mặt kia từ mắt trái sang mắt phải có một cái thẹo dài, dữ tợn dị thường, ngoài ra cằm hắn còn dính một viên nốt ruồi to tổ chảng, trên mặt thậm chí còn gắn thêm một cọng râu, theo gió phiêu lãng.



Lục Viêm Bân đang uống nước, đột nhiên nhất dáng vẻ của hắn, trong chớp mắt phun:



– Khụ khụ khu. . .



Dịch Hàng lập tức lắc mình né, cao hứng hỏi:



– Thân ái, anh làm sao vậy?



Lục Viêm Bân:



– . . .



– Thân ái, ăn gì đây? Tôi đói bụng.



Lục Viêm Bân:



– . . .



Lục Viêm Bân nhanh chóng thu dọn đống tâm tình của mình, chằm chằm nhìn hắn, sau đó đem chén đặt lên bàn, nâng hắn lên ném lên ghế dựa trong thư phòng, nhấc cằm hắn lên.



– Đau quá đau. . . – Dịch Hàng lập tức gào khóc kêu lên – Đau a, tôi bôi cao su cường lực, anh không lột được đâu, ôi, CMN anh dừng tay cho tôi, đau a!



Lục Viêm Bân:



– . .



Dịch Hàng lầm bầm hai tiếng, ngửa đầu nhìn y:



– Không phải anh thích tôi sao, có bản lĩnh anh cứ để vậy mà thượng đi, xem anh có mất khẩu vị không.



Lục Viêm Bân trầm mặc một hồi chớp mắt, buông hắn ra đứng dậy.



Dịch Hàng nhất thời đắc ý:



– Không còn chuyện gì nữa tôi đi chơi game tiếp đây, anh từ từ ăn cơm đi.



Lục Viêm Bân không đáp, ung dung thong thả bắt đầu gỡ cúc trên quần áo ra, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh.



Dịch Hàng: