Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 53 : Nhận thân

Ngày đăng: 00:55 19/04/20


Kỳ Nhạc nhìn lịch trên tủ đầu giường, lấy bút đỏ ra khoanh tròn lên cái ngày nọ trong tranh, mấy ngày ngữa ba cậu sẽ về thành phố C, đến lúc đó không biết sẽ như thế nào. Cố Bách tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra liền thấy vợ mình đang ngẩn người, nhất thời bất đắc dĩ, tiến lên đưa cậu kéo lên giường ôm:



– Em đã khoanh tới ba lần rồi, khoanh thêm vài lần nữa bức tranh sẽ thành cái động.



– . . . Không có khả năng, cùng lắm là chọc sang tới trang đằng sau.



Cố Bách xoa xoa đầu cậu, điều chỉnh tư thế ôm cậu cẩn thận:



– Ngoan, ngủ đi.



Kỳ Nhạc yên lặng nhìn hắn:



– Cậu nói ba tớ có tin không? Có nhận tớ không? Chắc sẽ không cảm thấy tớ là tên lừa đảo hoặc thần kinh đi?



– Em kiên trì nói với ông ấy, ông ấy sẽ tin. – Cố Bách thoải mái – Ông ấy thương em như vậy, đương nhiên nhận ra em.



Kỳ Nhạc không yên lòng hỏi:



– Nếu ông ấy nghĩ chuyện tớ nói là do cậu nói cho tớ biết thì sao?



– Bọn em hẳn vẫn có chuyện không cho anh biết đi?



Kỳ Nhạc suy nghĩ một chút, lại suy nghĩ một chút, Nhị Quyển đối với cậu mà nói chính là thân nhân, mấy năm nay phần lớn thời gian bọn họ lăn lộn cùng một chỗ, hầu như không có gì giấu nhau, muốn nói đến chuyện chỉ mình với ba biết, mà người này không biết. . . . Vẻ mặt cậu đăm chiêu:



– Có, nữ yêu tinh!



Cố Bách:



– . . .



– Ánh mắt này của cậu là cái gì, – Kỳ Nhạc nổi giận – Cũng không phải như cậu nghĩ, ba mẹ tớ tình cảm tương đối tốt, bằng không tớ đã không có em trai a!



– . . . Là xảy ra chuyện gì?



– Là chuyện mấy năm trước, khi đó mẹ tớ vừa mới sinh xong em trai còn đang nằm viện, sau đó một bạn học hồi cao trung của ba tớ bỗng nhiên tìm tới cửa, bộ dáng cũng được, nhưng không đẹp bằng mẹ tớ. – Kỳ Nhạc kể sơ lược – Có người nói là mới trở về từ nước ngoài, ăn mặc đặc biệt khêu gợi, váy trễ ngực, lộ nửa lưng, vừa vào cửa liền ôm lấy ba tớ, hình ảnh đó shock tớ đến thiếu chút nữa phát bệnh, sau đó cô ta quay đầu nhìn tớ, nói “đây là con trai anh à, lớn lên thật đẹp trai”, sau đó cũng ôm lấy tớ, còn thơm tớ hai ba phát, dọa tớ đến thiếu chút nữa lại muốn phát bệnh.



Cố Bách:



– . . .



– Tiếp sau đó bọn tớ đi ăn cơm, người phụ nữ đó cũng đi, chẳng qua ba tớ cho tớ rất nhiều tiền, làm phí bịt miệng.



– . . . – Cố Bách hỏi – Có phải như ta đang nghĩ không?



– Thực sự, cô đó lấy một người nước ngoài, mấy năm nay đều ở nước ngoài, nghe nói hồi cao trung từng cùng ba tớ có một đoạn tình, nhưng lại quan hệ không tốt lắm với mẹ tớ, những điều này đều là bọn họ nói ra trong lúc ăn cơm, tớ là đứa trẻ ngoan, chuyện gì cũng nói hết cho mẹ tớ, ba tớ sợ mẹ tớ sau khi biết liền ghen rồi cãi nhau với ông ấy, cho nên mới cho tớ tiền. – Kỳ Nhạc nhìn hắn – Cậu ngẫm lại xem ba tớ có tiền như vậy, làm người đàn ông tốt như vậy, có bao nhiêu phụ nữ lăn tới, nhưng ông ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chỉ đối tốt với mẹ tớ, làm sao có thể tìm nhân tình.



Cố Bách gật đầu, rướn lên hôn cậu một hơi:



– Vậy em còn lo cái gì.



Kỳ Nhạc thầm nghĩ cũng đúng, hơi chút thả lỏng, lại cùng hắn hàn huyên thêm vài câu, lúc này mới ngủ thật sau, trong mơ ba cậu tới nhà trọ, thấy cậu ở trong phòng ngủ trước kia của con trai ông, dùng đồ này nọ trước kia của con trai mình, nhất thời giận dữ, không đợi cậu giải thích liền vác gậy ra đánh loạn cậu, vì vậy cậu đáng thương bò lại giải thích, nói mình là hồn nhập, nhưng vừa đến đây thì hình ảnh liền chuyển, có rất nhiều đạo sĩ hòa thượng tới, bọn họ dán lên người cậu một đống bùa chú, vây bắt cậu xoay vài vòng rồi đem cậu vứt lên giàn hỏa thiêu, nói muốn xua quỷ, hai bên trái phải còn có một đám người đài truyền hình tới quay chụp, người dẫn chương trình nói đến văng nước miếng, cầm microphone kích động giải thích, cậu bị nướng đến oa oa kêu to, cuối cùng ba với Cố Bách tới mới cứu cậu ra được, ba người cùng nhau chạy trối chết, chạy tới một sơn động.



Nơi này nằm sâu trong rừng núi, ba giấu kĩ bọn họ xong, sau đó liền tự ra ngoài tìm thức ăn, cậu đại nạn không chết, cùng Cố Bách ôm nhau hôn nhau cộng thêm lăn sàng, chính là đang đúng lúc kịch liệt, ai biết ba cư nhiên đi chưa được mấy giây đã trở lại, tay trái xách con cọp, tay phải xách con thỏ, khiếp sợ nhìn bọn họ, cậu lập tức bùm bùm quỳ xuống, lệ rơi đầy mặt come out.



Ba tức giận, kéo cậu ra, mặc kệ cậu khóc thế nào cũng không ngừng, cuối cùng nhốt cậu trong một căn phòng, không cho bọn cậu gặp lại nhau, Cố Bách đáng thương ôm Tiểu Quyển ngàn dặm xa xôi tới tìm cậu, bọn cậu các nhau một con sông lớn xa xa nhìn nhau, căn bản không cách nào qua sông, mà đúng lúc này Diệp Thủy Xuyên, Thẩm Thư, mặt trẻ con cùng đám bệnh nhân tâm thần bỗng nhiên hiện ra bắc cầu cho bọn cậu, thân thể gắn lấy thân thể, hình ảnh tương đối dọa người, cậu “A” một tiếng liền tỉnh lại.



Cố Bách vừa làm xong bữa ăn, nghe thấy âm thanh lập tức mở toang cửa, ngồi bên giường lo lắng hỏi:



– Sao vậy?



Kỳ Nhạc nhìn hai bên một hồi, phát hiện đã về tới hiện thực, không khỏi lau đi chút mồ hôi lạnh trên trán:



– Gặp ác mộng.



Cố Bách xoa xoa đầu cậu:



– Mơ thấy gì?



Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái, nghĩ thế nào cũng đều thấy giấc mơ kia quá đáng sợ, nếu như nhớ không lầm trong sơn động kia còn có bộ xương trắng ởn, trên bộ xương còn cắm một thanh kiếm, bên cạnh còn có một bản bí tịch võ công, bất quá cái này so với “cầu người” ở sau đó còn kém xa, cậu nói một tiếng không có việc gì, chậm rì rì rời giường mặc quần áo.



Cố Bách nhìn cậu chăm chú:



– Thật không sao? Rốt cuộc mơ thấy gì, làm sao lại dọa em đến như vậy?



Kỳ Nhạc bay vào phòng tắm rửa mặt, giãy dụa một trận, yên lặng nhìn hắn:



– Mơ tớ come out, sau đó ba tớ không cho chúng ta gặp nhau nữa, khiến cho chúng ta giống như Ngưu Lang Chức Nữ, cậu nói xem bọn họ cách nhau nguyên một khoảng ngân hà như vậy, một năm mới gặp một lần, bao nhiêu thảm a.




Đạo sĩ:



– . . .



Cố Bách:



– . . ..



– Hai người nhìn tôi như vậy là có ý gì, ông đây nói lafsuwj thật. – Kỳ Nhạc rất nhanh đem sự tình kể lại một lần – Chuyện này hồi đó còn lên tận thời sự, sau khi tỉnh lại anh ta liền nói mình là sát thủ, bị đưa vào bệnh viện tâm thần, ai ngờ cư nhiên cũng ra được a.



Đạo sĩ:



– . . .



Đạo sĩ bị cái tin này kích thích cả người không ổn, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đứng dậy, ngay cả tạm biệt cũng không nói, trực tiếp đi. Kỳ Nhạc yên lặng nhìn theo cậu ta rời đi, sau đó nghĩ nếu đạo sĩ hiểu được chuyện, phỏng chừng sẽ không đắc tội người nọ, liền cúi đầu ăn, sau khi ăn xong tiếp tục đi học, buổi tối mới lăn về nhà trọ, lăn qua lộn lại không ngủ được, bởi vì ngày mai có thể sẽ gặp ba.



Cố Bách biết cậu có áp lực lớn, hiện tại đã định ra ngày gặp mặt, người này khẳng định không ngủ được, liền không chút nghĩ ngợi trực tiếp đè cậu ra giường khai bữa, giải tỏa áp lực cho cậu, thuận tiện thỏa mãn nguyện vọng của mình, từ trên cao nhìn xuống cậu:



– Ngoan, kêu một tiếng.



Kỳ Nhạc bị hắn chơi đến không xong, trong mắt đều là nước,thực sự chịu không nổi:



– . . . Buông tay.



– Ngoan, kêu một tiếng anh sẽ để em bắn.



Kỳ Nhạc giãy dụa một trận, hơi nước trong mắt càng nhiều, đáng thương mở miệng:



– . . . Lão công.



Con ngươi Cố Bách nhất thời trầm xuống, càng thêm kích động ăn bà xã, Kỳ Nhạc đáp lại hắn, đêm nay ngủ tương đối ổn, ngày hôm sau tuy rằng đau lưng nhưng tinh thần lại sảng khoái. Cố Bách cao hứng sờ sờ đầu cậu:



– Xem, không có bọng mắt với quầng thâm, sắc mặt không tệ, vừa đẹp hôm nay nhận thân.



Kỳ Nhạc:



– . . .



Kỳ Nhạc nhớ đến hôm qua mình bị lăn qua lăn lại, lập tức nhào tới cắn hắn.



Cố Bách mỉm cười né:



– Đừng cắn, bị ba em nhìn thấy thì giải thích thế nào?



Động tác Kỳ Nhạc sựng lại, tiếp tục nhào qua:



– Ông đây cắn chỗ ông ấy không nhìn thấy!



Cố Bách:



– . . .



Hai người ở trên giường lăn lộn, mãi mới dậy, hôm nay là cuối tuần, không cần lên lớp, bọn cậu dọn dẹp phòng ốc một lần, đợi một mạch đến bữa trưa, rốt cục thấy ba Kỳ tới. Kỳ Nhạc ngồi trên salon, nháy cũng không nháy mắt nhìn ông, tinh thần ba không tệ, nhưng dường như có chút già hơn, hốc mắt cậu tức thời ửng đỏ, hoàn toàn không có cách nào ức chế tâm tình kích động, lý trí toàn bộ báo hỏng, vội vàng nhào về trước, nghẹn ngào kêu lên:



– BA!



Ba Kỳ:



– . . .



Cố Bách:



– . . .



Ba Kỳ trầm mặc một hồi, nhìn về phía Cố Bách:



– Tiểu Bách a, con nói có việc. . .  là muốn nói cho chú biết chú có một đứa con riêng sao?



Kỳ Nhạc:



– . . .



Cố Bách:



– . . .