Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 54 : Ba Kỳ
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Phòng khách nhất thời rơi vào trầm mặc quỷ dị, Cố Bách vô thức muốn mở miệng, đã thấy ba Kỳ đẩy người trong lòng ra, vẻ mặt nghiêm túc:
– Tiểu Bác con bị nó lừa đi, nhân phẩm bác của con mà con còn không tin được sao? Bác và bác gái của con tình cảm tốt đẹp nhiều năm như vậy, cũng không làm bậy sau lưng bà ấy, hơ nữa bác cũng không có hiến tinh – trùng, không có khả năng có con riêng.
Kỳ Nhạc bị ba đẩy ra, hoàn toàn không thèm để ý, vươn tay lau sạch nước mắt, nghẹn ngào ngắc ngứ, ý kia dường như đang nói gia đình chúng ta luôn luôn hòa thuận, ấm áp kinh khủng.
Cố Bách bất đắc dĩ liếc mắt nhìn vợ, kiên trì giải thích:
– Bác trai, kỳ thực chuyện không phải như vậy.
– Vậy là vì cái gì. . . – Ba Kỳ hơi dừng lại một chút, cảm giác bên cạnh có đường nhìn sang, không khỏi quay đầu, chỉ thấy người nào đó chớp cũng không chớp mắt đang nhìn ông, viền mắt đỏ lên, trong con mắt xinh đẹp đều là hơi nước, ướt nhẹp thực đáng thương, đứa nhỏ này tuổi tương đương với tiểu Nhạc, lại còn đứng trong nhà trọ này, ông không khỏi mềm lòng, sờ sờ đầu cậu:
– Bác hiểu, hóa ra các con là sinh viên tham gia hoạt động tổ chức hiến tình yêu công ích, đây là muốn để bác thỏa mãn giấc mộng có một người ba của đứa bé này sao? Đi với bác, nhóc, con ăn cơm chưa? Bác dẫn con đi ăn.
Cố Bách:
– . . .
Xa cách lâu như vậy, trải qua sinh tử, Kỳ Nhạc lần nữa được ông ba nhà mình xoa đầu, nhất thời càng thêm kích động, nước mắt vất vả mãi mới ngừng được lại lã chã rơi xuống, cậu nhào tới ôm lấy ông cọ cọ, khóc ròng nói:
– Ba, ba sao cứ không đáng tin vậy a!
Có lẽ những lời này đã nghe quá nhiều lần, ba Kỳ ngây ra trong giây lát:
– Con sao lại .. . . đây là học ai?
– Cái gì? – Kỳ Nhạc ngẩng đầu, hít hít mũi, nghẹn ngào hỏi.
Cố Bách cảm thấy cứ để ba con nhà này nói chuyện như vậy thì không biết tới khi nào, liền nhức đầu tiến lên tách bọn họ ra, bảo vợ:
– Thành thật ngồi đây đừng nhúc nhích.
Hắn lại lôi kéo ba Kỳ:
– Bác trai, bác đến nói chuyện với con.
Ba Kỳ quay đầu lại nhìn đứa bé kia lại nhìn hắn, cuối cùng kinh ngạc đi theo.
Kỳ Nhạc lau khô nước mắt, lo lắng đi đi lại lại ở trong phòng khách, tiểu Quyển vẫn nằm ườn trên bệ cửa sổ phơi nắng, lúc này thấy cậu không ngừng lắc lắc lư lư trước mặt mình, liền nhảy xuống lay ống quần cậu. Kỳ Nhạc cúi đầu nhìn, nhấc lên ôm ôm sờ sờ:
– Con trai, con nói ông ấy có tin không?
Tiểu Quyển bám lấy vai cậu, ở trên cổ cậu cọ cọ:
– Meoww meoww.
– Nếu như ông ấy không tin, ba phải làm sao đây a?
Tiểu Quyển tiếp tục cọ cọ:
– Meoww meoww.
Ba Kỳ từ phòng Cố Bách đi ra đầu tiên thấy chính là cái con mèo khó phục vụ kia đang cụ người, hình ảnh này quá quen thuộc, hốc mắt ông đỏ lên, chăm chú nhìn người nào đó. Kỳ Nhạc nghe thấy tiếng động ngẩng đầu, thấy ba đang nhìn mình, liền ngây ra đối diện với ông, chờ tuyên án. Cố Bách đứng bên cạnh nhìn, điều nên nói đều đã nói, hiện tại phải xem bác trai có chịu tin hay không. Ba Kỳ hít sâu một hơi để cho mình bình tĩnh, nhưng trên thực tế khi ông mở miệng thì thanh âm có chút nghẹn ngào:
– Con thực sự là tiểu Nhạc?
– Ừm! – Kỳ Nhạc hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn ông – Ba chịu tin sao?
Ba Kỳ trầm mặc một hồi, chuyện này quá là khó lòng tin tưởng, cũng tới quá đột ngột, ông nhìn bọn họ, thì thào:
– Thật không phải đám nhóc con chúng bay kết phường gạt bác sao? Tính tình bác luôn luôn không tệ, nhưng chúng bay muốn dùng chuyện này gạt bác, bác tuyệt đối trở mặt.
– Thật không thể thật hơn. – Kỳ Nhạc nghẹn ngào – Ba còn nhớ ngày mẹ sinh em trai không, có một cô tới cửa tìm, ba trả con mấy trăm làm phí bịt miệng ni.
– . . . – Ba Kỳ thấy lời này quá ám muội, lập tức nói – Đó là bạn cao trung của ba, ba với cô ấy thuần khiết.
– Thuần khiết cái gì, cô ấy còn nói có một đoạn tình với ba. – Kỳ Nhạc lên án – Hơn nữa cô ấy còn gắp rau cho ba ni, ba cũng gắp thức ăn lại cho cô ấy ni, hai người chăm chú nói chuyện, nếu không phải cô ấy còn nói chuyện với con, con thấy ba cũng quên mất bên cạnh người còn có con trai luôn!
– Cậu muốn đi tìm cậu ấy?
– Ừ.
– Cậu biết người đàn ông vừa rồi sao?
– Không biết. – Ninh Tiêu nhìn hắn, biết người này vẫn không vừa mắt với mình, trừ phi có chuyện, bằng không tuyệt đối sẽ không bắt lời, liền nhịn giận hỏi – Sao?
– Hay là quan sát một chút trước đi, tôi nghĩ có khả năng tiểu Viễn không nhận ra cậu đâu. – Vạn Lỗi thở dài – Ngày hôm nay cậu ấy không tới cùng Cố Bách, mà lại cùng một người đàn ông xa lạ, có vẻ giao tình không tệ đâu, cho nên. . . đây có thể là một nhân cách khác.
Ninh Tiêu chấn động mạnh một chút, quả thực không cách nào tin được, người kia. . . cứ như vậy biến mất?
Hai người vội vàng bước tới lớp học, chỉ thấy người nào đó đang cười he he đọc sách, trên mặt hoàn toàn không tìm được trạng thái khẩn trương như trước, con mắt Ninh Tiêu nhất thời trầm xuống, tuần trước người này biểu nhiện không bình thường như vậy, chẳng lẽ là bởi vì muốn ngủ say sao?
Vạn Lỗi do dự tiến đến, thử dò xét nói:
– Xin chào.
Tâm tình Kỳ Nhạc hôm nay không tệ, cười đến đặc biệt sáng lạn:
– Chào.
Đây hoàn toàn không phải biểu tình bình thường của người nào đó khi đối mặt với Vạn Lỗi nên có, con ngươi Ninh Tiêu phát lạnh, quay đầu bước đi, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, người hắn muốn. . . không còn.
Kỳ Nhạc kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, lại nhìn Vạn Lỗi, không biết hai tên này lại phát rồ cái gì rồi.
Vạn Lỗi tiếp tục thử dò xét hỏi:
– Tôi có thể ngồi bên cạnh cậu không?
Kỳ Nhạc thầm nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hề hề hai tiếng:
– Không thể.
Vạn Lỗi yên lặng chớp mắt một cái, không miễn cưỡng nữa, xoay người rời đi.
Không có hai tên kia quấy rầy, hai tiết này của Kỳ Nhạc trôi qua cũng không tệ, buổi trưa sau khi tan lớp liền chạy nhanh ra ngoài, chuẩn bị chờ ba tới đón cậu đi ăn cua đại áp, Ninh Tiêu ở trong xe lần thứ hai thấy người đàn ông kia, chỉ đơn giản liếc nhìn, trên mặt một điểm biểu tình cũng không có.
Tuần này Kỳ Nhạc phải đi làm, bất quá liên quan tới chuyện này, tạm thời ba còn chưa biết, cậu đang suy nghĩ xem phải giấu chuyện này như thế nào, lại nghe người kia nói buổi tối có xã giao, không cách nào đón cậu, cậu tức thời vui vẻ, liền nói không có sao, rồi sung sướng đi làm.
Tâm tình Ninh Tiêu ngày hôm nay thấp đến cực độ, cảm giác trong lòng như mất đi một mảnh, cả người không được thự nhiên, thậm chí hắn còn hối hận vì sao mấy hôm trước không cùng người kia hàn huyên nhiều một chút, cũng đỡ cho bây giờ phải khó chịu như này. Hắn rảo bước tiến vào Bar, vốn định uống vài chén, nhưng vào cửa xong lại thấy người nọ đang ở bên kia đánh đàn, nhất thời ngẩn ra.
Kỳ Nhạc lúc này đã tới giờ tan làm, cao hứng đến quầy Bar cao hứng ngồi xuống, chuẩn bị chờ Cố Bách tới đón người, thuận miệng trò chuyện cười đùa với người pha rượu vài câu.
Ninh Tiên ngẩn ra nhìn, tiến lên:
– Là cậu?
Kỳ Nhạc kỳ quái hỏi:
– Cái gì là tôi?
Ninh Tiêu trầm mặc chớp mắt một cái:
– Cậu còn nhận ra tôi không?
– Tôi tất nhiên nhận ra cậu. – Kỳ Nhạc càng thêm kì quái – Cậu lại phát điên cái gì? Đầu óc bị lừa đá. . . – Cậu còn chưa nói xong, đột nhiên thân thể bị một cỗ lực kéo qua.
Ở một khắc kia Ninh Tiêu thậm chí không còn kịp suy nghĩ gì nữa, dường như thân thể còn ra quyết định trước cả đại não, nghe người này nói nhận ra mình xong liền lập tức kéo cậu qua, gắt gao ôm vào trong ngực.
– . . . – Kỳ Nhạc nổi giận, bắt đầu giãy giụa – Đậu má, cậu CMN buông ông ra ngay. . . – Cậu còn đang nói, lại đột nhiên cảm thấy bị người kéo qua, rơi vào một cái ôm quen thuộc.
Cố Bách vững vàng ôm vợ, ngẩng đầu gằn từng chữ hỏi:
– Ninh Tiêu, cậu muốn làm gì?