Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 70 : Chạy chối chết
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Kỳ Nhạc cùng với Dịch Hàng ngất trong thời gian dài, sau khi tỉnh lại lại cùng anh Ba tiến hành suy luận một phen, đến lúc ăn cơm đã là chạng vạng, sau khi ăn xong anh ba ngồi một hồi, đợi đêm đến thì phải rời đi, gã đứng dậy phủ thêm áo khoác, liếc mắt nhìn Kỳ Nhạc, cậu lập tức thức thời ngồi trở lại trên ghế:
– Anh Ba nếu không yên câm cứ trói em lại đi.
Anh ba cũng không cảm thấy ngại, bảo Thuận Tử trói cậu lại:
– Đây là để ngừa vạn nhất, đừng trách anh.
– Không sao. – Kỳ Nhạc gật đầu thấu hiểu – Em hiểu mà.
– Ừ, nếu quả thật có thể tìm ra tiền, anh cho mày một khoản thù lao.
– Không, con người em rất thành thật, ngày đó nếu đã đồng ý đi tìm tiền cho hắn, sau này cũng sẽ là hắn trả tiền công cho em.
– Ừ, người trẻ tuổi phải giữ chữ tín, không tệ. – Anh ba tán dương một câu, sai bảo Thuận Tử trông chừng bọn họ, còn bản thân thì mở cửa ra ngoài, Thuận Tử không phải kẻ nói nhiều, cứ trầm mặc ngồi, gian phòng tức thì yên tĩnh, chỉ có thể thi thoảng nghe được tiếng bụng tên Nhị Bách Ngũ kia rầm rì truyền tới, đặc biệt rõ ràng và đột ngột.
Kỳ Nhạc đảo mắt, thử dò xét hỏi:
– Đại ca, có thể cho hắn chút đồ ăn không? Dù sao hắn cũng đã mất trí nhớ, không phải là không muốn đưa tiền cho anh Ba thật, nói thế nào thì hắn vẫn là bằng hữu của anh Ba đúng không?
Dịch Hàng cảm động ngay tức khắc, ngẩng đầu mong chờ nhìn người nọ.
Thuận tử trầm mặc chớp mắt một cái, từ trong nhà kiếm ra được một sợi dây cố định một vòng quanh hai người, cột lại chặt chẽ, rồi mới rời đi, còn thuận tiện đóng cửa vào. Kỳ Nhạc híp mắt, tướng mạo người này hàm hậu, nhất định là dễ nói chuyện, tướng do tâm sinh, xem ra ít nhiều cũng có chút đạo lý. Dịch Hàng lắng lắng thấy bên ngoài truyền tới tiếng răng rắc, chờ chờ, đoán chừng người nọ đã đi xa, liền nhỏ giọng hỏi:
– Cậu nói bọn họ lấy được tiền rồi sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?
– Bọn họ kiếm đâu ra tiền? – Kỳ Nhạc trợn mắt.
– Không phải ở trong bệnh viện sao? Anh Ba nói chủ nhân của thân thể tôi ngày xưa giả điên, khả năng lớn là tiền ở bệnh viện a, tôi cảm thấy phân tích lúc ban ngày của cậu rất có lý.
Kỳ Nhạc hắc tuyến đầy mặt, cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy nên giải thích trước vài câu với cái tên Nhị Bách Ngũ này một chút thì có vẻ tốt hơn, đỡ cho sau này lúc hỗn loạn thì hắn lại làm bậy, dù sao cũng không tốn mấy giây, cậu quay đầu:
– Anh Ba nói anh trước kia là tính giả mất trí nhớ, tôi cảm thấy kẻ này có thể còn có tính toán lớn hơn nữa, anh không nghĩ mà xem cái chỗ như Bệnh viện tâm thần ấy nói tới là tới được sao? Cho dù có giả điên thật, thì đem tiền giấu ở chỗ khắp nơi đều là người như vậy cũng quá nguy hiểm. Xin hỏi, câu “ôm tiền bỏ trốn” là ai nói?
-. . . Cậu.
– Ừ, là ai nói lên núi?
-. . . Cậu.- Dịch Hàng tiêu hóa một chút, run run nói – Cũng đúng, mấy thứ đó đều là do cậu bịa ra mà, chẳng trách vừa rồi tôi cảm thấy có điểm không thích hợp, quả nhiên là cậu phỉnh gã. – Hắn ngó trái ngó phải – Chúng ta chạy đi, xích qua đây đụng đụng cái bàn, phỏng chừng có thể đẩy ngã bình rượu trên đó xuống, sau đó dùng mảnh thủy tinh cắt dây thừng rồi chạy!
Kỳ Nhạc nhếch miệng:
– Anh định lấy mảnh thủy tinh thế nào?
Dịch Hàng ngẩn ra:
– Tôi nằm lăn ra.
– Ừa, sau đó vô ý một cái liền lăn đúng lên mảnh thủy tinh, nếu vận khí không tốt bị cắt phải động mạnh, thì chính là biến thành anh tự sát rồi. – Kỳ Nhạc lườm lườm hắn một cái – Tay anh hiện giờ không có cách nào động đậy, cho dù có thể nằm lăn ra đi nữa cũng chưa chắc đã lấy được mảnh thủy tinh, cảm ơn, vừa rồi Thuận Tử đi mua cơm không đến mười phút, điểm này chứng tỏ nhà hàng ở ngay gần đây, gã có thể về ngay, bằng không anh cảm thấy vì cái lý gì mà gã yên tâm để chúng ta lại?
– . . . – Dịch Hàng điên rồi – Vậy cậu nói xem làm cái gì bây giờ? Cậu đẩy gã đi chỉ là để gã đi mua cơm sao?
– Rốt cục anh cũng hỏi đến trọng tâm, tôi thử xem gã có phải người phúc hậu hay không. – Kỳ Nhạc nói – Lúc ăn cơm tôi nhìn gã hình như muốn cho anh ăn cùng, kết quả Anh Ba không có ý kiến.
– . . . Thuận Tử?
Thuận Tử ngẩn ra, tiến lên hai bước:
– . . . Anh Hàng?
– Ừ, sao mày lại ở đây. . . – hd hơi ngừng một chút, cúi đầu nhìn chính mình, có chút tức giận – Đây là sao? Thuận Tử, mày muốn làm gì?
– Không, không phải như vậy. . . – Thuận tử trực tiếp nói lắp, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Nhạc, cậy lập tức đáp lời thuật sự tình một lần, Dịch Hàng tức thì nhíu mày:
– Cởi ra cho tao.
– . . . Anh Ba không cho.
– Hắn nói không cho chính là chỉ đến tao khi mất trí nhớ, không phải tao của hiện tại. – trán Dịch Hàng ứa mồ hôi lạnh, vẫn trầm mặt – Mày còn không cởi mau, bảo vệ của cái viện an dưỡng kia đều là lính đánh thuê, một mình hắn không thể đối phó được đâu, hơn nữa cũng không giấu tiền ở góc tường, cách đó mười bước chân kìa, mày cởi cho tao, chúng ta đi tìm hắn, sau đó ôm tiền chạy lới người.
Thuận Tử nghĩ nghĩ, rồi nghe lời đi cởi dây thừng, sau đó nhìn Kỳ Nhạc:
– Cậu ta thì sao?
– Trói tay cậu ta lại với tao, đỡ cho sau này cậu ta chạy hoặc tao lại mất trí nhớ rồi muốn đào tẩu, nếu gặp phiền mày còn có thể mượn tao làm con tin. – Dịch Hàng căn dặn.
Thuận Tử không có ý kiến, mở trói cho Kỳ Nhạc, sau đó cột tay hai người lại vào cùng nhau, Dịch Hàng cầm áo khoác vắt lên ở giữa che đi dây thừng, ba người đi ra, giờ phút này đã quá nửa đêm, mà nơi này tương đối hẻo lánh, bọn họ đứng chờ trên đường nửa ngày mới đợi được một cái taxi, Dịch Hàng và Kỳ Nhạc bị trói, đương nhiên ngồi phía sau, Thuận Tử thì ngồi phía trước.
Dịch Hàng nhìn hàng quán ven đường, bảo tài xế dừng trước một cửa hàng kim khí, hắn nuốt nước miếng, to gan cúi người về phía trước thấp giọng căn dặn bên tai Thuận Tử:
– Đi vào trong mua vài thứ, đừng để đến lúc vạn nhất đánh không được thì đến đồ cũng không có mà dùng, đi nhanh về nhanh, chúng ta rất gấp.
Thuận Tử vâng một tiếng, mở cửa ra chạy như đên.
Kỳ Nhạc và Dịch Hàng thấy vậy vội vàng nói:
– Bác tài, đi mau!
Tài xế kinh ngạc:
– Không đợi hắn?
Hai người đồng thanh rống to:
– Không đợi! Đi mau!
Tài xế đáp lại, lái xe rời đi, vì thế chờ Thuận tử quay đầu lại thì phát hiện xe đã không còn, hắn ngẩn người, rồi lập tức gọi cho anh Ba, người nọ nghe vậy nổi giận:
– Đi đường nào? Tao đi đường tắt chặn bọn nó, mày gọi xe đuổi theo!
– Vâng.
________________________________
Zaza: Lâu lắm không ra chương mới, xin lỗi mọi người /cúi đầu 91 độ/ chuyện học hành không thuận lợi, sau đó nghỉ lâu quá lười tay luôn. Thế là giờ đánh máy đánh đến 5 ngón tay xoắn thành bánh quẩy = = tự thấy bản thân vô cùng vô trách nhiệm cùng không đáng tin, haha