Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 8 : Tình cờ gặp lại
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Trên đầu Kì Nhạc vẫn còn quấn băng, đi đường không khỏi hấp dẫn ánh
mắt tò mò của nhiều người. Cậu ghé vào cửa hàng mua một cái nón lưỡi
trai đội lên đầu, lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Bây giờ
còn đang trong thời gian nghỉ hè, trên đường có rất nhiều học sinh đi
lại, tuy nhiệt độ khá cao nhưng vẫn không ngăn được sự nhiệt huyết của
bọn họ.
Kì Nhạc đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi dạo xung quanh, thành
phố này trông vẫn như ngày nào, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Mỗi lần đi ngang những cửa tiệm nhỏ bên đường, nhìn hình ảnh xa lạ phản
chiếu trên cửa kính, cậu lại nhớ bây giờ mình không còn là Kì Nhạc nữa,
mình là Trịnh Tiểu Viễn. Có thể vì suy nghĩ đó mà cả người cậu luôn tỏa
ra một loại không khí ưu thương, Kì Nhạc nhịn không được ngửa mặt lên
trời thở dài: “Cảnh còn mà người không còn....”
Vài học sinh trung học ôm bóng rổ cười nói vui vẻ đi lướt qua, tiếng cười mỉa mai truyền tới: “Thằng điên....”
Kì Nhạc: “.....”
Kì Nhạc kiềm chế bản thân, thầm nghĩ mình là người trưởng thành có
trình độ có giáo dục, không thể chấp nhặt với mấy thằng oắt con này. Cậu im lặng đi tiếp, một lát sau đã tới bến xe, xuất phát đến mục tiêu đã
định.
Hai năm gần đây, bố mẹ đã dần dần chuyển công tác sang thành phố
khác, tuy nhiên vẫn còn chạy qua chạy lại giữa hai bên. Nếu không phải
vì chiều mình, chắc chắn bố mẹ đã chuyển nhà từ lâu rồi, bây giờ phẫu
thuật thất bại, rất có thể bọn họ đã chuyển đi nơi khác. Kì Nhạc nhìn
khu cư xá quen thuộc, đấu tranh tư tưởng một lát rồi mới bước vào trong. Cậu biết mình đã chết, nhưng vẫn nhịn không được muốn đến nhìn thử một
chút.
Nơi này được xây xung quanh một hồ nước, bên phải là nhà cao tầng,
bên trái là khu biệt thự cao cấp, Kì Nhạc đi xuyên qua vườn hoa, rẽ trái vào con đường lót đá cuội bên cạnh bờ hồ. Cậu và Cố Bách quen nhau từ
nhỏ, gia cảnh của cả hai không tệ, quan hệ giữa hai nhà rất tốt, sau khi nơi này được xây dựng, hai nhà liền nắm tay nhau dọn đến đây tiếp tục
làm hàng xóm. Sau đó cậu và Cố Bách quen biết Tiểu Dĩnh, quan hệ càng
ngày càng thân thiết, thẳng đến lúc học đại vẫn thường xuyên đi chơi
chung. Trước khi giải phẫu một tháng, cậu và Tiểu Dĩnh chính thức quen
nhau, nhưng hôm nay....
Kì Nhạc thở dài, rẽ vào con đường nhỏ ở ngã ba, cuối cùng dừng lại
trước ngôi nhà thứ hai. Cậu đi lại gần hàng rào, nhìn xuyên qua cửa sổ
phòng khách, chỉ thấy vật dụng bên trong đều được phủ vải trắng, điều
này chứng tỏ người trong nhà sẽ tạm thời không quay về nơi này.
Quả nhiên đã chuyển đi.... Kì Nhạc tiếp tục thở dài, nhưng ngẫm
lại thì vậy cũng tốt, nếu phải chứng kiến bộ dáng thương tâm của bố mẹ,
mình sẽ càng khó chịu hơn. Nhìn nơi từng là nhà của mình, nghĩ tới sau
này mình sẽ không còn quan hệ gì với nó nữa, Kì Nhạc cảm thấy thật bất
lực, giống như phải từ bỏ thứ gì đó rất quan trọng.
Cô bạn kia thấy bọn họ sắp chia tay, tranh thủ bước qua vỗ vỗ vai cậu: “Cố lên, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
Tiểu Dĩnh cũng cười cười với cậu: “Cố lên.”
Kì Nhạc: “.....”
Kì Nhạc đứng cứng ngắc tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của hai cô gái
ngày càng khuất xa, sau đó bước đến cửa hàng, mặt không chút thay đổi
rút tiền ra: “Cho tôi một chai rượu trắng.”
Điện thoại hết pin, không thể liên lạc với Diệp Thủy Xuyên, Kì Nhạc
đành phải đến trường đại học của chủ nhân cơ thể này. Cậu đón xe qua đó
ngồi chờ, thầm nghĩ bây giờ tôi chết rồi, hai người có thể hạnh phúc đến với nhau được chưa?! Cậu ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó bắt đầu uống rượu, uống hết một nửa lại chạy đến cửa hàng mua bia, ý thức càng lúc
càng mơ hồ, thẳng đến khi bị người khác kéo dậy mới miễn cưỡng tỉnh táo
lại một chút.
“Tiểu Xuyên tìm mày khắp nơi, mày ở đây làm cái quái gì thế?”
Kì Nhạc mở to đôi mắt đầy sương mù nhìn đối phương, phát hiện đó là Ẻo Lả thì trề môi: “Ai mượn anh quản tôi.”
“Mày tưởng tao thích quản chuyện của mày chắc?” Ẻo Lả ném cậu xuống
đất, lấy di động ra gọi cho Diệp Thủy Xuyên, sau đó kéo Kì Nhạc đi về.
Kì Nhạc thấy hình ảnh trước mắt liên tục biến hóa, hình như cậu bị kéo
vào một nhà trọ, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Thủy Xuyên, Ninh
Tiêu và Mặt Trẻ Con. Diệp Thủy Xuyên vội vàng nhào tới: “Sao em uống
nhiều vậy?”
Kì Nhạc mở miệng: “Anh hai....”
“Hả, em muốn nói gì?”
“Anh —” Kì Nhạc nhào qua, nắm tay Diệp Thủy Xuyên rít gào, “Em thật
là khờ! Mẹ nó, anh nói không sai chút nào, em đúng là đồ ngu!”
Diệp Thủy Xuyên sững sờ gật gật đầu: “Không sao, ai sống trên đời cũng có vài lúc ngu như vậy.”
Kì Nhạc tìm được người tâm sự, vì thế tiếp tục đau khổ nói: “Người em thích không thích em, người mà người ấy thích là bạn của em, bọn họ lén lút yêu đương vụng trộm sau lưng em....”
Diệp Thủy Xuyên còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh như băng của Ninh Tiêu: “Nhớ lại hết rồi à?”
Kì Nhạc buồn bực ngẩng đầu lên: “.... Cái gì?”
____________
Ở đây Ninh Tiêu hiểu nhầm là Kì Nhạc đang nói đến mối quan hệ tay ba (Ninh Tiêu – Mặt Trẻ Con – Trịnh Tiểu
Viễn) nên tưởng Kì Nhạc đã khôi phục trí nhớ.