Thế Giới Này Điên Rồi
Chương 9 : Say rượu
Ngày đăng: 00:55 19/04/20
Mắt trái của Ninh Tiêu vẫn còn tụ máu bầm, hắn nhìn Kì Nhạc, tuy
giọng điệu của người này hoàn toàn khác so với lúc trước, nhưng nếu có
thể nói ra câu vừa rồi, chứng tỏ trí nhớ của cậu ta đã hồi phục như cũ.
Ninh Tiêu cảm thấy trong lòng dâng lên sự chán ghét quen thuộc, thật sự
không muốn phí thêm giây nào với người này, hắn đeo kính lên rồi xoay
người bỏ đi: “Dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ, nhớ phải giặt hết mớ quần
áo, buổi tối khi tôi về nhà, tốt nhất cậu nên trốn trong phòng mình, nếu không thì lập tức thu dọn đồ đạc biến khỏi mắt tôi, tạm thời tôi không
muốn nhìn thấy cậu.”
Mặt Trẻ Con thấy Ninh Tiêu muốn đi thì vội vàng chạy theo sau, cậu
cũng đã nghe những lời Kì Nhạc vừa nói, trong lòng không biết là tư vị
gì. Mặt Trẻ Con áy náy nhìn Kì Nhạc, sau khi để lại một câu “anh Tiểu
Viễn, em xin lỗi” rồi mới rời đi.
Nhà trọ đơn giản với hai phòng ngủ và một phòng khách, Kì Nhạc ngồi
co ro trên ghế sô pha, tay vẫn níu chặt vạt áo của Diệp Thủy Xuyên, ngẩn người nhìn cánh cửa vừa đóng lại: “Chuyện gì vậy, bọn họ đập trúng đầu
à?”
Ẻo Lả đang định gọi điện thoại thông báo kết quả ván cược cho mọi
người, nghe vậy thì giật mình, vội vàng cất di động, im lặng quan sát Kì Nhạc. Diệp Thủy Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Viễn, bây giờ em nhớ được
bao nhiêu rồi?”
Kì Nhạc quay đầu nhìn Diệp Thủy Xuyên, cặp mắt đờ đẫn do vẫn còn say
rượu: “Anh hai, anh đừng hi vọng nữa, chứng mất trí nhớ của em sẽ không
bao giờ khỏi đâu.”
Diệp Thủy Xuyên nhịn không được nhắc nhở: “Em vừa nói người trong lòng em không thích em....”
“Đúng vậy, người ấy không thích em.” Kì Nhạc rầu rĩ nói, “Số em thật
là khổ, ngoại trừ người thân trong gia đình, em chỉ có bọn họ thôi, vậy
mà bọn họ lại cấu kết với nhau cho em đội nón xanh.... Khoan đã, cái
nón lúc nãy em mua màu gì, lúc đó mua vội quá nên không nhìn kĩ.” Kì
Nhạc cởi nón ra, chiếc nón có hai màu rõ ràng, nửa sau là màu trắng, nửa trước là màu xanh.
*đội nón xanh = bị cắm sừng.
“Chết tiệt, là màu xanh lá cây!”
Diệp Thủy Xuyên bắt đầu cảm thấy rối loạn: “Phải, bọn nó lén lút lên
giường với nhau sau lưng em, không phải em đang nghĩ tới chuyện này
sao?”
Kì Nhạc ngẩn ra, sau đó dùng sức túm áo Diệp Thủy Xuyên: “Mẹ nó, bọn họ lên giường với nhau rồi à?!”
Diệp Thủy Xuyên: “......”
“Giả điên cái gì?” Ẻo Lả chế giễu, “Mày tận mắt chứng kiến luôn mà.”
“Tôi chứng kiến lúc nào...” Kì Nhạc dừng lại một lát, “Tôi không có nói đến tên biến thái kia!”
“Vậy mà cậu lại nhớ rất rõ việc tôi kêu cậu giặt quần áo.”
Kì Nhạc tiếp tục nhìn trời: “Khi đó tôi còn tỉnh táo, sau đó tôi không còn tỉnh táo nữa.”
Vẻ mặt của Ninh Tiêu vẫn không thay đổi, từ lúc quen nhau đến nay,
bọn họ chưa từng ngồi xuống nói chuyện với nhau đàng hoàng thế này, lúc
trước người kia vô cùng yếu đuối, ít dám đối diện với hắn, nhìn là thấy
phiền rồi, nhưng người trước mắt hoàn toàn không giống người trước kia,
cứ như đã biến thành người khác. Ninh Tiêu cảm thấy hơi nghi ngờ, mất
trí nhớ.... Có thể khiến người ta thay đổi nhiều vậy sao?
Kì Nhạc biết Ninh Tiêu đang nhìn mình nhưng vẫn mặc kệ, tiếp tục ngồi chờ cơm, thật ra mỗi người đều có quyền nhận hoặc không nhận tình cảm
của người khác, không có luật nào bảo rằng khi một người hi sinh mọi thứ vì mình, mình nhất định phải đáp lại người đó, hơn nữa ai bị người khác bám dính không tha cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Nếu Ninh Tiêu và Trịnh Tiểu Viễn là người yêu, Ninh Tiêu lên giường
với người khác là Ninh Tiêu không đúng, nhưng sự thật không phải như
vậy, vì thế Ninh Tiêu cũng không có lỗi, nhưng Ninh Tiêu lại mắc một sai lầm nghiêm trọng khác, hắn không nên ngầm đồng ý để Trịnh Tiểu Viễn yêu mình, thậm chí còn sai bảo cậu ta làm này làm nọ, nhìn từ góc độ nào
đó, việc này sẽ khiến Trịnh Tiểu Viễn nuôi hi vọng, nhưng cái tên Ninh
Tiêu vừa nhìn là biết là loại lạnh lùng vô tình, đoán chừng cũng không
để ý đến điểm ấy, Diệp Thủy Xuyên gọi hắn là tên cặn bã cũng không sai.
Mặt Trẻ Con nhanh chóng quay trở lại, đặt tô mì nóng hổi xuống trước mặt Kì Nhạc: “Anh Tiểu Viễn, ăn cơm.”
Kì Nhạc lên tiếng cảm ơn, sau đó vẫy vẫy tay: “Được rồi, hai người cứ tiếp tục việc của mình đi, không cần để ý đến tôi.”
Mặt Trẻ Con nhìn Ninh Tiêu, thấy hắn ngồi yên một chỗ thì đứng lên
dọn dẹp phòng khách. Kì Nhạc liếc nhìn, không hề cảm thấy áy náy, tiếp
tục ăn thỏa thích, ăn xong liền hỏi đồ dùng cá nhân của mình ở đâu, sau
đó đi đánh răng súc miệng, sau đó nữa thì vẫy vẫy tay cho có lệ: “Ngủ
ngon.”
Ninh Tiêu vẫn ngồi bất động trên sô pha, thấy Mặt Trẻ Con đã dọn dẹp xong thì lập tức kéo cậu ta vào phòng ngủ.
Hôm sau, mọi người đều dậy rất sớm, Kì Nhạc không muốn ngồi ăn cơm
chung với tên biến thái, cậu liếc nhìn chiếc nón lưỡi trai màu xanh,
phân vân một chút rồi đội nó lên, bước ra ngoài. Ninh Tiêu liếc cậu một
cái, hiếm khi mới lên tiếng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Kì Nhạc nhíu mày: “Đoán đi.”
Ninh Tiêu bị nghẹn họng, cúi đầu ăn cơm, không để ý đến người kia nữa.
Kì Nhạc hừ một tiếng, mở cửa bước ra ngoài, trước tiên đi ăn sáng,
sau đó mua một bó cúc trắng đi đến nghĩa trang ở phía đông thành phố.
Cậu tìm người hỏi xem bia mộ gần đây được đặt ở đâu, đang lết từng bước
về phía đó thì đột nhiên dừng lại.
Kì Nhạc nhìn Cố Bách đứng cách đó không xa, im lặng một lúc rồi bước qua.