Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 106 : Tìm bảo vật dưới nước

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Mấy thân ảnh xuất hiện trong không trung này, nếu Diệp Vân có mặt ở đây tất sẽ rất ngạc nhiên. Bởi vì đám người này hắn hoàn toàn quen thuộc. Trừ Đoàn Thần Phong, Khúc Nhất Bình và Dư Minh Hồng ra còn có cả Tô Linh nữa.



“Tầng thứ ba! Quả nhiên là tầng thứ ba.” Đoàn Thần Phong cất tiếng cười cuồng vọng, âm thanh vang dội trong không khí.



“Đoàn sư huynh, chúng ta đã tiến vào tầng thứ ba rồi nhưng ta thấy khá nguy hiểm, hay là chúng ta tranh thủ rời đi thì hơn.” Dư Minh Hồng thành thật nói.



Hai mắt Khúc Nhất Bình như tỏa sáng nhìn biển rộng mênh mông, trong lòng cũng kích động không thôi.



“Đoàn Thần Phong, ngươi có thể giúp ta tìm Diệp Vân thật sao?” Tô Linh nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, ngước nhìn đại dương mênh mông phía dưới.



Đoàn Thần Phong chỉ nhún vai. “Ngươi đã nói Diệp Vân hắn tiến vào tầng ba này rồi, vậy chúng ta chỉ cần từ từ tìm là sẽ thấy thôi.”



Tô Linh trừng mắt. “Ngươi đáp ứng với ta sẽ giúp ta tìm được Diệp Vân ta mới mang các ngươi tiến vào chỗ này. Nếu ngươi dám nuốt lời thì đừng trách ta không khách khí.”



Cả Tô Linh và Diệp Vân cùng bị cuốn vào khe không gian kia nhưng nàng không trực tiếp bị đưa tới nơi đây mà trung chuyển qua một lần không gian khác. Ở trong đó không có linh khí dao động, không có mặt trời, mặt trăng, hoàn toàn tịch mịch.



Trong không gian này Tô inh gặp Đoàn Thần Phong và mấy người cùng bị vây khốn. Cũng may Tô Linh hiểu rõ về trận pháp không gian nên rất nhanh phát hiện ra phiến không gian kia chỉ là do trận pháp không gian khi sụp đổ, mất cân bằng mà hình thành nên thôi. Nếu không phải là không gian cấm chế, Tô Linh rất dễ tìm ra thông đạo đi tới tầng thứ ba nhưng Tô Linh chỉ yêu cầu Đoàn Thần Phong phải giúp nàng tìm kiếm Diệp Vân.



Bây giờ, mắt thấy Đoàn Thần Phong không để ý lắm tới việc tìm kiếm Diệp Vân thì nàng rất tức giận. Tu vi của hai người chênh lệch không lớn, nhưng Tô Linh vốn có linh khí, lại được tu luyện tiên kỹ nên có phần vượt hơn Đoàn Thần Phong. Nếu thực sự động thủ, sợ rằng Đoàn Thần Phong không trụ được quá mười chiêu.



“Yên tâm, Đoàn Thần Phong ta làm người thế nào? Ta đến từ Đoàn gia ở kinh thành, xuất thân hiển hách. Ta đã nói là tuyệt đối sẽ giữ lời, không thay đổi.” Đoàn Thần Phong hừ lạnh.



“Tốt nhất là ngươi nên như vậy, bằng không, đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.” Tô Linh cũng lạnh lùng đáp.
“Đúng vậy.” Hoa Nhất Thành nở nụ cười, quay mặt sang một hướng khác. Từ trong mắt ánh lên một tia dị sắc. Sau đó hai người tìm phương hướng rồi tiếp tục tiến lên.



Bích Nhãn Tinh Thú quả thực thần kỳ, nó khiến cho tốc độ di chuyển của hai người ở dưới nước không hề thua kém khi di chuyển ở trên bờ, có một đôi khi còn có vẻ nhanh hơn. Tu vi của hai người không thể so sánh với tu vi Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, càng không thể so với cao thủ Trúc Cơ Cảnh, nhưng dù sao cùng đều là người tu hành. Một nén nhang có thể đi được cả trăm dặm, sau một canh giờ có thể đi được mấy dặm xa.



Tu vi của Hoa Nhất Thành hơn nhiều so với Diệp Vân, trên đường hắn chỉ một mạch thẳng tiến. Diệp Vân ở phía sau hắn cũng thúc dục linh lực trong cơ thể, thi triển tốc độ đạt tới cực hạn mới có thể đuổi kịp. Hắn cũng không hề hay biết, qua mỗi khoảng thời gian, thân hình Hoa Nhất Thành lại hơi sáng lên, phương hướng di chuyển lại bị thay đổi một chút.



Những thay đổi rất nhỏ này phải cẩn thận quan sát mới có thể phát hiện ra, nếu không, dù vô tình phát hiện ra cũng sẽ cho rằng vì hai người di chuyển một quãng đường dài mà tạo thành sai sót này.



Ba canh giờ sau đó, hai người cứ tiếp tục đi về phía trước. Rốt cuộc, đại dương buồn tẻ cũng xuất hiện một tia sáng. Theo khoảng cách càng gần, ánh sáng cũng hiện ra nhiều hơn, mở hồ có thể thấy được.



“Quả nhiên trong lòng đại dương còn cất giấu bảo vật, không phải mọi thứ đều ở trong Thủy Vân Điện kia.” Hoa Nhất Thành vui mừng kêu lên.



Diệp Vân cũng ngưng mắt quan sát. Ánh sáng phía trước ngày một rõ ràng hơn. Sau thời gian một nửa nén hương, ánh sáng lấp lánh kia liền hiện ra trước mắt hai người. Đây là một thủy cầu cực lớn, bên trong hiện ra quang ảnh lóng lánh tới chói mắt.



Đằng sau viên thủy cầu cực lớn này là một tòa san hô màu huyết hồng, trên đó xuất hiện một cái cửa động đen sì như mực, tựa hồ có thể thôn phệ hết thảy ánh sáng.



“Diệp Vân, chúng ta tới rồi.” Âm thanh của Hoa Nhất Thành tràn ngập mừng rỡ. Diệp Vân cũng hưng phấn không thôi. Hắn nhìn thủy cầu, lại nhìn đám san hô thì lông mày đột nhiên nhíu lại.



Hoa Nhất Thành phát hiện ra điều này thì quay đầu hỏi. “Ngươi không sao chứ?”



Diệp Vân chỉ cười cười, sau đó lắc đầu.