Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 107 : Bích Nhãn Tinh Thú

Ngày đăng: 13:42 30/04/20


Chương 107: Bích Nhãn Tinh Thú



Ánh sáng bên trong thủy cầu lưu chuyển, tỏa ra từng đạo ánh sáng dập dờn, nhưng bất luận là cứ chiếu đến cửa động đen ngòm phía rặng san hô kia thì không hề có tia sáng nào phát ra, toàn bộ hào quang đều bị hấp thu sạch sẽ.



Hoa Nhất Thành gần như không hề liếc về phía cái thủy cầu kia mà chỉ nhìn chằm chằm vào cửa động đen kịt.



“Hoa huynh, huynh có phát hiện gì không?” Lông mày Diệp Vân nhíu lại, trong mắt hiện ra một tia dị sắc.



“Không có gì cả, nhưng ta nghĩ, nếu có bảo tàng thì chắc hẳn là nằm trong động này mà thôi, nhưng nó lại đen kịt một mảnh như vậy, giống như ánh sáng không thể chiếu vào, không biết trong đó có nguy hiểm gì không?” Hoa Nhất Thành trầm giọng trả lời.



“Nếu như đã đến đây thì sao không vào đó thăm dò một phen. Không lẽ Hoa huynh cứ như vậy mà lùi bước?” Diệp Vân cười nói.



Hoa Nhất Thành nghe vậy thì đáp: “Tự nhiên là không có chuyện đó, Diệp huynh đệ, ngươi đi sau ta, cùng nhau chiếu cố cho nhau.”



Trong lòng Diệp Vân hơi bất ngờ. Hắn vốn tưởng rằng Hoa Nhất Thành sẽ không biết vô sỉ mà nói là rằng Diệp huynh đệ ngươi đi trước, ta sẽ bảo hộ phía sau, nhưng không thể ngờ được là Hoa Nhất Thành lại chủ động yêu cầu đi trước.



Chẳng lẽ tên gia hỏa đến từ Tề Dương Tông này đúng là một tên chính nhân quân tử, nghĩa bạc vân thiên?



Nghĩa bạc vân thiên: Tình nghĩa như trời (tạm hiểu là vô cùng quân tử, đường hoàng.)



Tiên đạo khó khăn gian khổ đến bực nào? Bao nhiêu tu sĩ chỉ vì một chút tài nguyên mà nguyện ý tranh giành đến mức người sống ta chết, mất đi mạng sống.



Mà mỗi một tu sĩ tiến vào Hoa Vận bí tàng này, chẳng phải đều là vì một phần tài nguyên, một kiện bảo vật thôi ư? Nếu như nói, tùy tiện gặp được một người hết sức chân thành với ngươi, hảo huynh đệ nghĩa bạc vân thiên, một chính nhân quân tử, căn bản là không thể, đặc biệt là sau khi trải qua ba năm làm đệ tử tạp dịch, Diệp Vân sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ người nào cả.



Hoặc nói là, trong Hoa Vận bí tàng này, hắn sẽ không tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ Tô Linh ra.



Ngược lại cũng không phải là do hắn đồng hành lâu với Tô Linh mà sinh ra hảo cảm, cũng không phải là Tô Linh xuất thân tôn quý, là con gái của Tô Hạo, phong chủ Vô Ảnh, một trong tứ đại phong của Thiên Kiếm Tông. Với thân phận như vậy thì chẳng lẽ nàng ta lại thiếu bảo vật và tài nguyên? Mà chính là hắn và Tô Linh dường như có một thứ tình cảm khó hiểu nào đó đang âm thầm sinh sôi, vì vậy trong mắt hắn giờ này, Tô Linh là người mà hắn tin tưởng nhất, tin tưởng tuyệt đối.




Nhưng mà, theo như lời của Hoa Nhất Thành thì Bích NHãn Tinh Thú này, ngoại trừ chỉ nhìn thấy bốn con mắt xanh biếc của nó ra thì căn bản không nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa, ngay cả miệng hay là mũi của nó cũng không thấy đâu.



Bốn con mắt giống như minh hỏa âm u, cứ như vậy, lạnh lùng nhìn về phía hai người.



Diệp Vân nhìn sang Hoa Nhất Thành, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khóe miệng có chút co giật, nhưng cũng không có nói thêm điều gì nữa.



“Động thủ, chỉ cần giết chết con thú này, thu lấy mắt của nó là có thể giúp chúng ta ra khỏi mảnh không gian hắc ám này.” Hoa Nhất Thành lạnh lùng nói.



Vừa dứt lời, trong tay hắn liền xuất hiện một thanh chiến thương, khẽ rung lên rồi bắn thẳng về phía trước.



Diệp Vân nhíu mày, Hắc Diệu Kiếm liền xuất hiện trong tay, trong khoảnh khắc, sấm sét vang lên, Lôi Điện Vân Quang Kiếm lập tức được thi triển. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất có thể giết chết con Bích Nhãn Tinh thú này, thu lấy hai mắt của nó.



Nhưng mà, sau một khắc thì Diệp Vân lại kinh ngạc phát hiện, chiêu thứ nhất Lôi Vân Sơ Hiện của Lôi Điện Vân Quang Kiếm lại không có tác dụng gì, trên không trung đâm ra vài cái, căn bản không hề chạm đến Bích Nhãn Tinh Thú mảy may.



Phải biết rằng, một kiếm này hầu như đã bay xa đến hơn mười trượng, mà bốn con mắt này chỉ gần trong gang tấc, khiến cho người ta có một cảm giác là chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào vậy.



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Vân lạnh giọng quát.



“Cứ tiếp tục tiến về phía trước, chớ có dừng lại, con mắt mà chúng ta nhìn thấy trong gang tấc này thực ra đã bị không gian pháp tắc làm thay đổi, bởi vậy mới có cảm giác gần ngay trước mắt.” Hoa Nhất Thành nhanh chóng trả lời, không có chút do dự nào.



Trường thương trong tay Hoa Nhất Thành tiếp tục đâm thẳng về phía trước, nhanh chóng vô cùng. Hai mắt bên dưới của Bích Nhãn Tinh Thú lúc này, dưới trường thương của hăn thì lóe lên rồi biến mất.



Diệp Vân hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn đầy nghi kị. Toàn bộ việc này dường như đã trong sự tính toán của Hoa Nhất Thành, giống như hắn vô cùng tinh tường đối với nơi này. Nhưng mà Hoa Vận bí tàng không phải là cần đủ bốn thế lực liên hiệp mới có thể mở ra hay sao, hơn nữa tầng thứ nhất mãi đến lần này mới được phá giải, vậy thì tại sao Hoa Nhất Thành lại có thể quen thuộc nơi này đến như vậy?



Tuy trong lòng vô cùng nghi hoặc, thế nhưng Diệp Vân cũng không có chậm trễ chút nào, tốc độ liền tăng lên gấp mười lần, Hắc DIệu Kiếm phát ra lôi xà lóng lánh, đâm thẳng về phía hai con mắt phía trên.