Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 154 : Một kiếm đánh tan

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


“Miệng há lớn quá, coi chừng gió thổi rơi hàm răng!”



Một giọng nói mang theo vẻ lười biếng cùng trào phúng, truyền đến từ sau lưng hai người Đoàn Thần Phong.



Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng khẽ giật mình, lập tức mặt mũi tràn đầy kinh hỉ, chợt xoay người lại, chỉ thấy Diệp Vân vươn người đứng dậy, còn duỗi lưng một cái.



“Diệp Vân, ngươi cũng trùng kích Luyện Khí Cảnh thành công à?” Đoàn Thần Phong lách mình tới, vội vàng hỏi.



Diệp Vân mỉm cười, nói: “Hai ngươi đều trùng kích thành công, sao ta có thể rớt lại phía sau đây?”



Đoàn Thần Phong ngửa mặt lên trời cười to, vỗ vai Diệp Vân, nói: “Vậy là tốt rồi, ba huynh đệ chúng ta tống khứ đám ngu xuẩn này đi.”



“Đúng vậy, bây giờ đến lượt chúng ta đánh bọn họ.” Dư Minh Hồng cũng cực kỳ hưng phấn, chùi đi vết máu ở khóe miệng.



Diệp Vân gật đầu nói: “Chỉ đánh như vậy thì cũng quá nhân từ rồi.”



Ba người nhìn nhau, cất tiếng cười to.



Chung Ưng lạnh lùng nhìn bọn họ, nói với vẻ châm chọc: “Cười xong chưa? Cười xong rồi thì chuẩn bị chết đi.”



Hắn vung tay lên, bốn người liền chậm rãi xông tới.



Diệp Vân nhìn Chung Ưng, nói: “Chờ một lát.”



“Hiện tại đã biết sợ hả? Không phải mới cười đùa rất vui vẻ sao? Đã muộn!” Chung Ưng cười lạnh liên tục.



Diệp Vân híp mắt lại, nói: “Ta để ngươi chờ một chút ý là ngươi thật sự không cần cân nhắc đàm phán lại với chúng ta?”



Chung Ưng cười to, nói: “Cân nhắc chuyện gì? Để lại tất cả bảo vật và tự phế một tay thì ta sẽ bỏ qua chuyện này.”



Diệp Vân vỗ tay cười nói: “Chung sư huynh đúng là người hiểu chuyện, quyết định vậy đi. Lưu bảo vật lại và tự phế một tay thì việc này bỏ qua.”



Chung Ưng sững sờ, nói: “Đúng vậy, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, tiểu tử ngươi đúng là đủ ngoan độc, đáng để ta xem trọng.”



Diệp Vân mỉm cười, đứng chắp tay, cũng không nói chuyện.



“Thế nào? Lại không nỡ bỏ rồi hả? Còn muốn đổi ý sao? Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đừng tưởng có thể rời khỏi Linh Thứu Phong này.” Chung Ưng nhíu mày, lạnh lùng quát.




Hưu…u…u!



Huyết sắc Đại Bàng khẽ rung hai cánh, lập tức che phủ thiên địa và lao thẳng về phía trước.



Diệp Vân chau mày, trong nháy mắt hắn cảm thấy một cỗ áp lực cường đại từ con huyết sắc Đại Bàng này truyền đến, bất quá chỉ một chút liền chấm dứt.



Diệp Vân thở sâu, cỗ áp lực trong lòng lập tức tiêu tán. Hắn là bực nào, dù cho đối mặt với uy áp của Tô Hạo cũng không làm hắn khuất phục thì sao có thể sợ hãi huyết sắc Đại Bàng này.



Quang ảnh tử sắc lần nữa chảy ra xuôi ra, sau đó đột nhiên nắm chặt, bắn một đạo ánh sáng thẳng lên bầu trời, liền nổ tung ra, hóa thành vô số quang điểm.



“Thức thứ hai Lôi Vân Điện Quang Kiếm, Lôi Đình Vạn Quân!”



Diệp Vân quát một tiếng, mạnh mẽ giơ Tử Ảnh kiếm trong tay chỉ về phía trước một cái. Chỉ thấy quang điểm đầy trời hóa thành lôi điện tử sắc, từ trên trời giáng xuống huyết sắc Đại Bàng.



Ầm ầm ầm!



Lôi điện tử sắc dày đặc hung hăng nện vào trên người Đại Bàng, vô số huyết quang bắn mạnh tới khiến cho huyết sắc Đại Bàng trong phút chốc trở nên ảm đạm.



Diệp Vân không buông tha, Tử Ảnh kiếm trong tay hơi chấn động, sau đó từ thần kiếm bắn ra một đạo quang ảnh tử sắc, đánh ngay vào đầu huyết sắc Đại Bàng.



Phốc!



Một tiếng vang nhỏ, đầu huyết sắc Đại Bàng cư nhiên vỡ ra thành trăm ngàn đạo huyết quang bay về bốn phía.



“Bạo cho ta!”



Diệp Vân quát khẽ một tiếng, vô số lôi điện tiếp tục bắn xuống cơ thể huyết sắc Đại Bàng, sau đó mạnh mẽ nổ tung, đem huyết sắc Đại Bàng nổ thành vô số huyết quang, tiêu tán trên không trung.



Đùng!



Món linh khí như Lão Ưng trở nên ảm đạm không ánh sáng, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh nhỏ.



“Chung sư huynh, tu vi của ngươi thật sự quá bình thường!”



Diệp Vân nắm Tử Ảnh kiếm trong tay, chậm rãi đi tới.