Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 155 : Tuyệt đối cường hãn

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Chung Ưng vẻ mặt đầy khiếp sợ, không dám tin vào mắt mình. Chiếc huyết sắc Đại Bàng này chính là một kiện linh khí trung phẩm, tuy hắn biết rõ phẩm chất của trung phẩm cũng không cao, nhưng mà với tu vi của hắn và thi triển ra toàn bộ uy lực thì lực lượng ẩn chứa trong đạo công kích này không ai hiểu rõ hơn hắn, dù chính bản thân hắn cũng không có khả năng ngăn cản dễ dàng.



Nhưng mà, Diệp Vân chẳng những đơn giản ngăn cản được mà còn triệu hoán đến trăm ngàn đạo lôi điện, làm mất hết linh lực của huyết sắc Đại Bàng này.



Chung Ưng gắt gao nhìn chằm chằm vào Tử Ảnh kiếm trong tay Diệp Vân, theo mỗi bước Diệp Vân bước ra thì Tử Ảnh kiếm liền rung động lắc lư, tỏa ra một mảnh ánh sáng tử sắc, rất rực rỡ tươi đẹp.



“Thanh kiếm này tuyệt đối là loại thượng phẩm trong linh khí trung phẩm, nếu như ta có được nó thì thực lực không chỉ tăng lên gấp đôi, quả thật như hổ thêm cánh.” Chung Ưng nhìn Tử Ảnh kiếm trong tay Diệp Vân, vẻ tham lam trong mắt tràn ra.



Diệp Vân tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Chung Ưng, nói: “Có phải Chung sư huynh cảm thấy cây kiếm này không tệ? Như vậy, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta, dĩ nhiên cây kiếm này là của ngươi rồi.”



Chung Ưng nghe thấy lời ấy thì lại lui về sau một bước.



“Chung sư huynh sợ à? Ngươi chính là đệ tử áo đen Luyện Khí Cảnh tứ trọng, còn ta vừa vặn tấn chức Luyện Khí Cảnh nhất trọng nha, chỉ là cảnh giới nhất trọng nhất trọng thiên thôi, ngươi sợ cái gì.” Diệp Vân chậm rãi đi về phía trước, trên mặt đều là sự trào phúng.



“Tần Thiên Tần Xung, chúng ta cùng tiến lên.” Chung Ưng sắc mặt xanh mét, phẫn nộ quát một tiếng.



Tần Xung cùng Tần Thiên liếc nhìn nhau, thấy được do dự trong mắt đối phương. Một kiếm ngưng tụ lôi đình mà Diệp Vân đánh ra vừa rồi, thể hiện ra uy lực vượt quá phạm trù bọn hắn có thể thừa nhận. Nếu như một kiếm này chém lên người bọn họ thì e rằng không chết cũng sẽ trọng thương.



Nhưng mà, nếu bây giờ không liên thủ với Chung Ưng thì có thể Chung Ưng không phải là đối thủ của Diệp Vân, đến lúc đó ba người chỉ có thể bóp nát bùa hộ mệnh và bị loại, liền mất đi tư cách tham gia khảo hạch đệ tử nội môn, như vậy tổn thất không thể thừa nhận.



Hai người nhìn nhau, sau đó nặng nề gật đầu.



Đột nhiên, chỉ thấy thân hình hai người phóng lên trời, trong tay Tần Xung xuất hiện một cây chiến thương màu bạc, dưới ánh mặt trời phát ra từng điểm quang hoa.



Mà trong tay Tần Thiên là một thanh trường kiếm, cũng là màu bạc lóng lánh, dài chừng một trượng.



Chỉ nghe hai người khẽ quát một tiếng, sau đó chiến thương cùng trường kiếm giao nhau trên không trung. Trong chớp mắt, chỉ thấy dường như không trung xuất hiện thêm một mặt trời, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.



“Thiên Kiếm Chuyển Luân Thương!”



Hai người cùng hét lên, chân khí trong cơ thể bắn ra, rót toàn bộ vào bên trong chiến thương và trường kiếm.
Diệt Thế Thần Lôi đánh vào đỉnh đầu Chung Ưng khiến cả người hắn bay ra ngoài, toàn thân cháy đen, da thịt từng tấc bị vỡ ra, phụt lên máu tươi, rơi từ trên không trung xuống, chi chít như sao trên trời.



“Không có khả năng!”



Âm thanh thê lương của Chung Ưng quanh quẩn trên không trung, cả người bay ra ngoài mười trượng, đâm vào vách núi ầm ầm, tạo thành một lỗ thủng lớn trên vách núi.



Diệp Vân đứng tại chỗ, bên trái là hỏa diễm, bên phải là Băng Phách mà trên đầu là Tử Ảnh kiếm lơ lững, nhìn từ xa giống như chiến thần, không thể đến gần.



Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng nhìn Diệp Vân với vẻ mặt ngốc trệ, trong mắt không có nửa điểm sắc thái, e rằng trong đầu bọn hắn không thể tin vào những chuyện vừa thấy.



Mấy đạo công kích vừa rồi là Diệp Vân đánh ra? Đứng bên ngoài mười trượng trước mắt bọn hắn thật sự là Diệp Vân? Không phải là Tô Hạo Phong chủ của Vô Ảnh Phong?



Trọn vẹn sau nửa ngày, hai người nhìn thấy Diệp Vân đi đến phía trước, mới hồi phục tinh thần.



Bọn hắn nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương. Diệp vân sau khi tấn thăng lên Luyện Khí Cảnh thì thực lực đã cường đại đến mức này, thật không thể dùng lẽ thường để giải thích.



“Quá mạnh mẽ a!” Đoàn Thần Phong thì thào nói, nhìn bóng lưng Diệp Vân, mất đi năng lực suy nghĩ.



“Vì cái gì hắn lại mạnh như vậy? Cho dù những thiên tài kia của đế quốc Đại Tần, cũng không bì kịp.” Dư Minh Hồng cũng lầm bầm lầu bầu, âm thanh rất nhỏ.



Hai người cứ nhìn bóng lưng Diệp Vân như vậy, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng.



Diệp Vân tiêu sái đi về phía Chung Ưng hầu như đã mất đi sinh cơ té trên mặt đất.



Giờ khắc này, toàn thân Chung Ưng hầu như đã không còn tri giác, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Vân, sức lực để lấy ra hộ phù bảo vệ tính mạng để bóp nát cũng không có.



“Nếu vừa rồi ngươi giao ra bảo vật và tự đoạn một cánh tay thì đã không chịu nhiều đau khổ như vậy, có thể còn phải chết nữa!”



Diệp Vân đi đến trước mặt Chung Ưng, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười trào phúng.