Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 170 : Băng Linh Thủy Vụ
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Đem thứ đồ giả của ngươi lại đây, ta muốn nó!
Giọng nói của Diệp Vân khi rơi vào trong tai Tống Huy Chu lại ầm vang tựa như sấm sét khiến cho hắn vốn đã tuyệt vọng đột nhiên choáng váng trở lại. Trong lòng lập tức dâng lên một sự vui mừng khó tả.
Bất kể là với lí do gì thì Tống Huy Chu cũng không thể nghĩ ra Diệp Vân thế nhưng lại dùng một tấm lệnh bài để đổi lấy thứ đồ giả mà hắn mua được từ tay mấy kẻ bán hàng rong. Phải biết rằng cái thứ này trăm phần trăm là đồ làm giả Hóa Ngọc Long Chu, tuyệt đối không có khả năng là thật được.
Tống Huy Chu không biết Diệp Vân muốn thứ này để làm gì mà hắn cũng không muốn biết. Bây giờ trong mắt hắn chỉ có tấm lệnh bài kia. Chỉ cần có nó, hắn liền có tư cách tham gia khảo hạch đệ tử nội môn.
"Làm sao vậy? Không muốn đổi?" Diệp Vân cười nói.
"Đổi đổi đổi, đương nhiên đổi." Tống Huy Chu liên tục gật đầu không ngừng. Hắn sợ sệt đem Hóa Ngọc Long Chu đưa qua sau đó từ trong tay Diệp Vân nhận lấy một tấm lệnh bài lập tức vui vẻ ra mặt.
Bởi vì không có ai dám ra tay cướp đoạt lệnh bài nên Tống Huy Chu cũng không có rời đi. Hắn đứng ở phía sau cách Diệp Vân mấy trượng, tay nắm chặt lệnh bài, trong lòng thì mừng như điên. Tâm tình của hắn bộc lộ rõ trong lời nói.
Vẻ mặt Đoàn Thần Phong buồn bực. Hắn có nghĩ mãi cũng không nghĩ ra tại sao Diệp Vân lại muốn cái thứ gọi là Hóa Ngọc Long Chu này. Không cần nói đến thứ này là giả mà dù cho nó có là thật thì hiện tại đối với Diệp Vân cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
"Diệp sư huynh, thứ này rõ ràng là đồ làm giả Hóa Ngọc Long Chu vì sao ngươi còn dùng lệnh bài để đổi?" Dư Minh Hồng không nhịn được, cất tiếng hỏi.
Không những Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng đều cực kỳ buồn bực mà các đệ tử khác cũng im lặng. Một thứ làm giả Hóa Ngọc Long Chu mua từ mấy sạp hàng vỉa hè thì có tác dụng gì?
"Dù sao lệnh bài vẫn còn rất nhiều, cao hứng thì đổi lấy đồ mang về chơi đùa cũng được.” Diệp Vân mỉm cười, sau đó giơ lệnh bài trong tay lên, nói tiếp: "Tiếp theo, ai có đồ tốt có thể mang tới để đổi?"
"Ta có, ta có!"
Giọng nói của Diệp Vân vừa dứt thì ngay sau đó hơn mười tên đệ tử đã lao đến điên cuồng. Trong tay bọn hắn hoặc ít hoặc nhiều đều có đủ loại đồ vật, có thứ còn phát ra ánh sáng rực rỡ.
Từng kiện từng kiện đồ vật kỳ quái, quý hiếm mà ngày thường khó gặp đều lần lượt xuất hiện trước mắt mọi người.
"Không nên gấp. Lệnh bài trong tay ta vẫn còn nhiều. Chỉ cần đồ vật các ngươi đưa ra có thể làm cho ta hứng thú là được." Diệp Vân cười tủm tỉm nói.
Diệp Vân nhíu mày. Hắn nhìn cái gọi là Băng Linh Thủy Vụ này. Tuy hắn đã sớm tu luyện băng linh khí thành công nhưng lại không cảm nhận được quá nhiều băng linh khí từ nó. Nếu nắm hơi nước này chính là do băng linh khí trong thiên địa ngưng kết thành như vậy theo lý mà nói thì băng linh khí phải cực kỳ đậm đặc mới đúng.
Vậy tại sao hắn chỉ cảm nhận được một chút xíu băng linh khí đây?
Trong lòng Diệp Vân tràn đầy nghi vấn. Hắn xem xét kỹ càng lại Băng Linh Thủy Vụ nhưng nó hoàn toàn chính xác không phải là thứ gì đó có thực thể mà là một nắm sương mù ngưng tụ cùng một chỗ, kéo dài không tiêu tan.
Đã như vậy mặc dù trong đó chỉ có chút băng linh khí mỏng manh nhưng so với không có vẫn tốt hơn. Dù sao đối với hắn mà nói thì lệnh bài là thứ không quan trọng.
"Tốt, đổi cho ngươi." Diệp Vân gật gật đầu, tiến lên một bước sau đó cầm lệnh bài trong tay ném qua.
Khuôn mặt tên đệ tử áo đen tràn đầy mừng rỡ. Ngay sau đó hắn đem Băng Linh Thủy Vụ đặt trong lòng bàn tay phải đưa tới. Lúc Diệp Vân đưa tay ra nhận lấy, trong mắt hắn hiện lên một tia không muốn mãnh liệt.
Diệp Vân tiếp nhận Băng Linh Thủy Vụ, đặt nó tại chính giữa lòng bàn tay.
Trong khoảnh khắc chạm phải nó, Diệp Vân biết mình sai rồi hơn nữa còn là sai lớn. Linh khí ẩn hàm trong Băng Linh Thủy Vụ không phải cực kì mỏng manh như hắn quan sát và đoán định mà là tràn đầy đến cực hạn. Từng cỗ băng linh khí cuồn cuộn từ trên xuống dưới đầy ắp Băng Linh Thủy Vụ. Chỉ cần hắn muốn thì lúc nào chúng cũng có thể chui vào trong cơ thể hắn, ngưng luyện thành linh khí cho bản thân sử dụng.
Vậy mà khi tên đệ tử áo đen cầm Băng Linh Thủy Vụ trong tay lại có thể khiến Diệp Vân lúc quan sát hầu như đã thất bại. Nếu không phải hắn tu luyện băng linh khí thành công thì có lẽ sẽ đến một tia băng linh khí trong đó cũng không thể cảm nhận được.
"Buôn bán lời, kiếm lợi lớn." Trong lòng Diệp Vân mừng như điên nhưng hắn tận lực không để lộ ra ngoài. Hắn chậm rãi hít vào một hơi sau đó ném Băng Linh Thủy Vụ vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới. Điệu bộ của hắn nhìn như thật sự không thèm quan tâm đến nó.
Gã đệ tử áo đen tay vừa nâng lệnh bài vừa liếc nhìn Diệp Vân. Trên mặt hắn đều là vẻ không nỡ, nói: "Diệp sư huynh, nếu như ngươi không thể hấp thu linh khí trong Băng Linh Thủy Vụ này thì chờ ta thành đệ tử nội môn, nói không chừng còn có thể tìm ngươi chuộc lại đồ. Đến lúc đó mong rằng sư huynh sẽ không làm khó ta."
Diệp Vân nhìn qua hắn, khoát tay một cái nói: "Thứ đã là của ta tất nhiên không có đạo lý để ngươi chuộc lại rồi. Băng Linh Thủy Vụ với ta mà nói tất có công dụng riêng của nó ngươi không cần quan tâm tới nữa."
Dứt lời, hắn xoay người sang chỗ khác nhìn qua đám đệ tử đã bắt đầu khởi động. Trong mắt hắn tia kích động chợt hiện lên nhưng ngay lập tức đã biến mất.
"Còn có người nào có đồ vật thú vị thì đều có thể mang lên. Lệnh bài của ta còn còn nhiều, rất nhiều!"