Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 180 : Thiên Kiếm Vô Tình

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


“Đừng khua môi múa mép nữa! Ngươi chỉ có một cơ hội mà thôi. Ra tay đi!”



Mộ Dung Vô Ngân mặt không đổi sắc, lạnh lùng nói.



“A, không phải Mộ Dung sư huynh ngươi muốn ra tay hay sao?Một chiêu phân định thắng bại.” Diệp Vân cười nói.



Mộ Dung Vô Ngân cười lạnh, nói: “Ta đây là muốn cho ngươi một cơ hội cuối cùng để ra tay đó.”



Diệp Vân nói: “Nếu như Vô Ngân sư huynh đã nói như vậy thì ta cũng không khách khí nữa.”



Vừa dứt lời, thân hình Diệp Vân lóe lên rồi biến mất, ánh sáng tím trong lòng bàn tay chuyển động. Trong khoảnh khắc, giữa thiên địa đột nhiên vang lên tiếng sấm sét ầm ầm.



“Thần Lôi Diệt Thế!”



Diệp Vân không hề có ý lưu thủ, liền tung ra chiêu thức manh nhất. Mộ Dung Vô Ngân ngươi đã xem thường ta thì cho ngươi xem chiêu thức thứ ba của Lôi Điện Vân Quang Kiếm này.



Kiếp vâng ngưng tụ, lôi kiếp từ trên trời giáng xuống. Một đạo lôi điện to như cánh tay em bé từ trong kiếp vân lập tức bắn xuống, đánh thẳng vào đỉnh đầu của Mộ Dung Vô Ngân.



Mộ Dung Vô Ngân cũng không ngờ Diệp Vân lại quyết đoán như vậy, nói ra tay liền ra tay. Từ lúc hắn vừa dứt lời đến lúc lôi kiếp xuất hiện thì cũng chỉ là một hô hấp mà thôi.



Đạo lôi điện này cường hãn đến mức cực hạn,uy lực ẩn chứa trong đó quả thật là vượt xa so với tưởng tượng của Mộ Dung Vô Ngân. Lúc này, sắc mặt của hắn liền đại biến.



Phải biết rằng, tu vi của hắn tuy chỉ là Luyện Khí Cảnh lục trọng, thế nhưng toàn bộ những ngưởi ở đây cũng khó tìm ra được một đối thủ xứng tầm với hắn. Cho dù là đám người Mộc trưởng lão, Lan trưởng lão, tuy đã đạt đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thế nhưng khi đối mặt với hắn thì cũng không thể chịu đựng quá mười chiêu.



Thế nhưng, đạo công kích này của Diệp Vân lại khiến hắn cảm thấy kinh hãi, không nắm chắc được khả năng có thể chống lại được.



Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân lúc này liền bắn ra một đạo tinh mang, đôt nhiên vươn người về phía trước, toàn thân được bao phủ bởi một vầng sáng long lanh, trên đỉnh đầu còn ngưng tụ ra một mặt gương nhộn nhạo như sóng nước.



Oanh!


“Xem ra ngươi cũng đã cảm nhận được. Không tệ. Chiêu này của ta chính là một trong những sát chiêu của đại ca ta, tên gọi là Thiên Kiếm Vô Tình!”



Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân không lộ ra chút tình cảm nào, giống như nỗi nhục mà Diệp Vân vừa gây ra cho hắn đã biến mất hoàn toàn, không có thứ gì có thể làm hắn quan tâm nữa.



Một thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa chậm rãi xuất hiện, từ trong lòng bàn tay của hắn chui ra từng tấc một.



“Ta cũng không muốn tung ra chiêu này. Với tu vi của ta hiện giờ thì thi triển một kiếm này vẫn có chút miễn cưỡng, có thể còn bị cắn trả nữa.” Trong mắt Mộ Dung Vô Ngân hiện lên một tia âm lãnh, nhìn thanh trường kiếm cổ xưa trong tay, thì thào nói.



“À, quên nói cho ngươi biết là thanh kiếm này tên là Vô Tình, linh khí thượng phẩm, trong đó còn được ca ca ta bố trí trận pháp công kích nữa. Uy lực của Thiên Kiếm Vô Tình thì cho dù là Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ cũng khó có thể ngăn cản được. Diệp Vân, ngươi còn điều gì muốn nói thì nên tranh thủ đi, không thì cũng không còn cơ hội nữa đâu.”



Diệp Vân mặt không đổi sắc, nói: “Nghe có vẻ lợi hại lắm nhỉ. Đúng rồi, ta cũng quên không nói cho ngươi biết, thanh kiếm này của ta, đừng nhìn nó có ánh sáng lưu chuyển mà tưởng ghê gớm lắm, kỳ thực thì trông tốt nhưng đúng là không dùng được, chỉ là một thanh sắt thường mà thôi. Mà đạo lôi điện vừa rồi cũng chỉ là dạng làng nhàng, giống như tên của Lôi Điện Vân Quang Kiếm, chỉ là một môn tiên kỹ cửu phẩm mà thôi. Vô Ngân sư huynh đúng là đỡ được nó một cách dễ dàng, ngay cả một sợi lông cũng không hao tổn chút nào.”



Giọng điệu của hắn đúng là mang theo vẻ giễu cợt.



“Hặc hặc, không sai, không sai. Thanh Tử Ảnh này đúng là thứ bỏ đi, được chúng ta nhặt được một cách tùy tiện trên đường đó.” Đoàn Thần Phong không sợ thiên hạ không loạn, cười ha hả.



Khóe miệng Dư Minh Hồng có chút co quắp, thiếu chút nữa thì cũng bật cười thành tiếng.



Kể cả đám người Lan trưởng lão cũng hơi cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ tiếu ý.



Ai cũng biết là thanh trường kiếm màu tím trong tay Diệp Vân tuyệt đối không phải là phàm phẩm, cho dù là linh khí trung phẩm cũng không thể so sánh được. Vừa rồi, một đạo Diệt Thế Thần Lôi có uy lực như thế nào, căn bản là tiên kỹ cửu phẩm không thể so sánh được. Tất cả mọi người ở đâu điều hiểu rõ, đúng là không ai có thể dễ dàng mà ngăn cản được.



Hiển nhiên, Diệp Vân đang cố ý giễu cợt Mộ Dung Vô Ngân.



Sắc mặt Mộ Dung Vô Ngân đanh lại. Trong khoảnh khắc, vẻ mặt hắn càng ngày càng lạnh đi. Vô Tình Kiếm mang phong cách cổ xưa hơi chếch lên trời, từ trên mũi kiếm phóng ra một đạo kiếm quang, xông thẳng lên trời.



“Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! Thiên Kiếm Vô Tình!”



Trong chớp mắt, kiếm khí tung hoành!