Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 193 : Bức bách
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
"Nếu như ta không lui thì sao?"
Tô Hạo đã làm phong chủ Vô Ảnh Phong được mười năm, có được phong thái bễ nghễ thiện hạ, đối mặt với Vân trưởng lão là trưởng lão nội môn Thiên Thần Phong cũng không kém dù chỉ nửa phần.
"Tô Hạo nếu như ngươi cứ cố chấp thì chỉ sợ vị trí phong chủ Vô Ảnh Phong cũng khó có thể giữ vững." Vân trưởng lão không hề tức giận mà cười nhạt nói.
"Việc này không cần lão phải quan tâm. Mà lão cũng không có tư cách quản đến. Sống yên ổn không muốn lại để người khác lợi dụng." Tô Hạo bỗng nhiên cười, hai chắp sau lưng.
"Việc này không cần lão quan tâm. Mà lão cũng không có tư cách quản đến. ..
Vân trưởng lão khẽ giật mình. Những lời Tô Hạo vừa nói rõ ràng đã chọc vào nỗi đau của lão.
"Ta nói vậy thôi. Việc còn lại phải xem Tô Hạo ngươi xử lý thế nào."
Tô Hạo cười lạnh một tiếng, cũng không thèm trả lời.
"Tô huynh, mấy tháng không gặp mà sắc mặt có chút không tốt." Âu Dương Vấn Thiên đi tới, vừa cười vừa nói.
"Thân là phong chủ một ngọn núi, công việc quá nhiều lại phức tạp nên khí sắc không tốt một chút cũng là chuyện bình thường mà thôi. Nghe nói mấy ngày trước khí sắc của Vấn Thiên ngươi cũng không ổn nhỉ. Một trong mười đệ tử của ngươi đã chết?" Tô Hạo mỉm cười nói. Ông ta và Âu Dương Vấn Thiên mối quan hệ giao hảo hằng ngày vẫn rất tốt nhưng hôm này lời nói của họ cũng không có ý tốt.
"Con đường tu tiên vô cùng tàn khốc. Sinh tử là chuyện bình thường. Chết một tên thì tuyển thêm một tên khác. Nhìn tu vi và thiên phú của Diệp Vân cũng không tệ, không bằng Tô huynh nhường hắn cho ta đi." Âu Dương Vấn Thiên đứng trước mặt Tô Hạo mỉm cười nói.
Mộ Dung Vô Tình ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, nói: "Ân oán của Diệp Vân và Vô Ngân ta đã biết. Những lời nói hỗn láo của hắn ta cũng biết nhưng chuyện này không liên quan tới ta. Vì thế ta sẽ không vì một chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng tới tu luyện."
Tô Hạo khẽ giật mình. Ông vốn nghĩ rằng việc này là do Mộ Dung Vô Tình làm ra nhưng không ngờ Mộ Dung Vô Tình lại một mực phủ nhận.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, khi tiềm lực của Mộ Dung Vô Tình được phát hiện mười lăm năm trước thì hắn lại cắm đầu vào tu luyện không quan tâm tới những chuyện khác.
Trong tên của hắn có hai chữ vô tình nhưng cũng không phải không có lý. Hắn từ bỏ mọi thứ, toàn lực tu hành. Chính vì vậy năm hắn mười năm tuổi đã bắt đầu tu hành rồi sau năm năm đã đột phá Trúc Cơ Cảnh thành công. Sau đó phát triển cực kỳ nhanh. Nge nói tu vi của hắn có lẽ đã vượt qua đại kiếp nạn trở thành Thiên Nhân Cảnh rồi.
"Vậy tông chủ truyền tin cho chúng ta đến Thiên Thần Phong là vì chuyện gì?" Tô Hạo cảm thấy khó hiểu. Nếu không phải vì việc của Diệp Vân thì tại sao lại yêu cầu Tô Hạo dừng việc thu hắn làm đệ tử chân truyền? Huống hồ bên trên thiên kiếm truyền lệnh cũng có để lại yêu cầu Tô Hạo tạm dừng thu đồ đệ và mang theo Diệp Vân tới Thiên Thần Phong. Từ những việc trên mà nói, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Diệp Vân.
Tô Hạo nhíu mày, quay lại nhìn về phía Âu Dương Vấn Thiên.
Thái độ cùng lời nói vừa rồi của Âu Dương Vấn Thiên khắc hẳn so với trước đây. Có lẽ hắn đã biết được việc gì đó nên mới thay đổi như vậy. Xem ra hắn biết rõ lần này đến Thiên Thần Phong thì phải làm gì.
Với tính cách của Tô Hạo thì sau khi nghe những lời Âu Dương Vấn Thiên nói thì hắn cũng không muốn mở miệng hỏi. Nhưng đối với việc của Diệp Vân thì hắn cực kỳ coi trọng. Nếu như Diệp Vân trở thành đệ tử của hắn, sư dụng lôi linh khí tu luyện thập sát trận thì địa vì sau này của Tô Hạo cũng nước lên thì thuyền lên. Đối với việc tranh đoạt vị trí phong chủ thì tỷ lệ thành công cũng sẽ rất cao.
Trong lúc Tô Hạo đang suy nghĩ có nên mở miệng ra hỏi thì ngay lúc này bên trong tiều viện, bên trên ngọn núi có một đạo ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt. Ngay lập tức toàn bộ không gian giống như những gợn sóng, chập chờn dao động. Chỉ thấy có một lão già mặc áo dài màu xám đang chầm chậm xuất hiện, lăng không hạ xuống. Nhìn có vẻ như trông không gian có những bậc thang vô hình để cho lão ta bước xuống.