Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 197 : Chỉ điểm
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Diệp Vân cũng không biết Tô Hạo bọn hắn nói cái gì. Tốc độ của Thất trưởng lão nhanh như chớp, hắn chỉ thấy ngọn núi mây mù bên cạnh không ngừng bay vút đi, ngay lập tức đã đi xa được hơn mười dặm.
Ước chừng bay khoảng một nén nhang thì từ không trung Thất trưởng lão mang theo Diệp Vân ngừng lại, hạ thẳng xuống chính giữa linh điền.
Diệp Vân chưa từng cảm nhận được tốc độ như vậy, chỉ sợ đã phi hành được mấy trăm dặm, ngàn dặm trong một nén nhang công phu này.
“Sư phụ, từ Thiên Thần Phong đến linh điền có lẽ rất xa, vì sao người không dùng Truyền Tống Trận.” Diệp Vân trên đường đi bị cuồng phong thổi cho cả người suýt chút nữa không chịu nổi.
Thất trưởng lão nhìn hắn một cái, nói: “Cố làm ra vẻ huyền bí.”
“Cái gì?” Diệp Vân khẽ giật mình, theo bản năng hỏi.
“Ta nói đám người này làm truyền tống trận, chính là cố tạo ra vẻ huyền bí. Kỳ thật khoảng cách giữa mỗi ngọn núi trong Thiên Kiếm Tông cũng không xa, tối đa cũng chưa đến ngàn dặm, đệ tử có tu vi sai kém Luyện Khí Cảnh đi từ Thiên Thần Phong đến nơi này của ta cũng chỉ cần nửa ngày công phu. Đám người đó làm mấy cái truyền tống trận, chính là vì muốn che giấu đi tất cả thông đạo đi đến mỗi ngọn núi, họ muốn càng ít người biết càng tốt.” Thất trưởng lão chậm rãi nói.
Diệp Vân sững sờ, hỏi: “Vì sao?”
“Ngươi tới Thiên Kiếm Tông chắc cũng ba bốn năm rồi, ngươi đã từng nhìn thấy qua sơn môn chính thức của Thiên Kiếm Tông chưa?” Thất trưởng lão không trả lời mà hỏi lại.
Diệp Vân chần chừ một chút rồi lắc đầu.
“Thảo nào gần đây đệ tử cảm thấy chân khí trong cơ thể tràn đầy, dường như không thể ngưng luyện được nữa nhưng không cách nào tìm hiểu thiên đạo pháp quyết, tấn chức lên Luyện Khí Cảnh nhị trọng. Hóa ra là do nhục thể của con còn chưa đủ cường đại.” Diệp Vân bừng tỉnh đại ngộ. Thế mới hiểu vì sao mình cảm nhận được Luyện Khí Cảnh trước mắt nhưng không cách nào đột phá.
“Được rồi, bây giờ cút sang một bên tu luyện cho tốt, dùng tất cả tài nguyên vào nhục thân để rèn luyện tiến thêm một bước. Kể từ đó, ngươi mới có cơ hội tấn chức Luyện Khí nhị trọng.” Thất trưởng lão gật gật đầu, phẫn nộ quát một tiếng.
“Cám ơn sư phụ đã chỉ điểm.” Diệp Vân khóe miệng hiện lên vui vẻ. Vốn trong lòng có một tia nghi hoặc, còn tưởng rằng cần nước chảy thành sông, thì ra vấn đề nằm ở nhục thân của mình.
Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa tay điểm một cái, liền thấy một luồng vàng kim bắn thẳng đến.
Diệp Vân vội vàng tiếp được, rơi vào tay nặng trĩu, nhưng lại nhìn thấy hai viên linh thạch màu vàng đang nằm chính giữa lòng bàn tay của hắn. Diệp Vân chỉ cảm thấy một cỗ linh khí tinh khiết dồi dào đập vào mặt, chẳng qua là cỗ linh khí này khiến cho hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Đây là cực phẩm linh thạch sao?” Diệp Vân sững sờ, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, đây chính là cực phẩm linh thạch, linh khí ẩn chứa trong đó vô cùng tinh khiết, thích hợp cho ngươi tu luyện.” Thất trưởng lão gật gật đầu, nhìn Diệp Vân, trong mắt lão hiện lên một tia thõa mãn.
Diệp Vân thở sâu, hắn biết rõ cực phẩm linh thạch trân quý cỡ nào, một viên đủ để đổi lấy một vạn viên thượng phẩm linh thạch. Vậy mà Thất trưởng lão cầm ra chính là hai viên, sư phụ như vậy, phải tìm nơi nào mới có được chứ?
“Con cám ơn vi sư!”
Diệp Vân cuối người thật sâu, sau đó hắn nắm hai viên cực phẩm linh thạch đi đến một bên, rồi khoanh chân ngồi xuống.