Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 198 : Vật ngã lưỡng vong

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Có Thất trưởng lão bên cạnh, Diệp Vân hoàn toàn không còn lo ngại chuyện gì, nắm lấy cực phẩm Linh thạch trong tay, Diệp Vân phát động Tiểu Hấp Tinh Quyết. Theo đó, nơi bàn tay Diệp Vân, một tầng ánh sáng màu vàng lóng lánh từ cực phẩm Linh thạch phát ra cuồn cuộn như nước thủy triều, điên cuồng tràn vào trong cơ thể của hắn.



Hiện tại, thân thể Diệp Vân đã vô cùng cường đại, hoàn toàn khác xa trước kia. Trước đây, chỉ cần hắn tiến hành hấp thu, trong cơ thể hắn sẽ nhanh chóng tràn đầy Linh khí, không cách nào hấp thu thêm được.



Tôi Tiên Tâm Pháp điên cuồng vận chuyển với tốc độ cực hạn. Qua thời gian một nén nhang, có thể thấy rõ hai miếng cực phẩm Linh thạch trong tay Diệp Vân đã nhỏ đi một chút.



Thất trưởng lão cầm vò rượu trên tay, vẫn đứng một bên theo dõi mọi động tĩnh của Diệp Vân. Thời gian trôi qua, ánh mắt lão trở nên đục ngầu nhưng lại toát lên vẻ tán thưởng.



Tốc độ hấp thu linh khí này của Diệp Vân không thể không khiến lão bội phục. Năm đó, Thất trưởng lão cũng có thể luyện hóa và hấp thu Linh khí với tốc độ cực nhanh, nhưng so sánh với tên tiểu tử trước mắt quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.



Tại sao tốc độ luyện hóa và hấp thu khủng bố như vậy, chân khí trong cơ thể hắn lại không hùng hậu? Nguyên do bởi Diệp Vân tu luyện Tôi Tiên Tâm Pháp, muốn tăng lên tu vi phải đồng thời tăng lên cả về sức mạnh của thân thể bên ngoài cũng như Chân khí bên trong. Nếu hắn chỉ cần tu luyện Chân khí là có thể đột phá cảnh giới, với thiên phú của hắn, chỉ sợ tu vi hiện tại của hắn đã là Luyện Khí Cảnh tứ trọng.



Tuy rằng Thất trưởng lão không tiếp xúc nhiều cùng Diệp Vân, nhưng mắt nhìn người của lão tuyệt đối không tầm thường. Nhìn qua mấy lần là lão đã hiểu rõ tiềm lực của Diệp Vân:” Tiểu tử này thân thể cường hãn, cảnh giới vững chắc, chân khí mạnh mẽ, trầm trong.



Những năm gần đây, vốn dĩ lão muốn tìm một đồ đệ tâm đắc để truyền thụ y bát, nhưng hắn đòi hỏi cũng cực cao, đệ tử tư chất bình thường hắn tuyệt đối không thèm đếm xỉa đến. Cũng vì vậy mà chuyện này bị trì hoãn cho đến hôm nay.



Cho đến khi Diệp Vân xuất hiện, lần thứ nhất lão nhìn thấy Diệp Vân, lão lập tức phát hiện trên người tên tiểu tử này lại có khí tức của Kim Đan tu sĩ rất mới, dù chỉ thoáng qua trong chớp mắt. Điều quan trọng nhất là với tu vi cùng cảnh giới của Diệp Vân lúc đó, hắn có thể thừa nhận khí tức của Kim Đan tu sĩ đã là chuyện không thể tưởng tượng được.



Về sau, Diệp Vân thông qua khảo hoạch, tham gia Hoa Vận Bí Tàng thí luyện, tu thành các loại dị chủng Linh khí – Lôi Linh Khí. Hơn nữa, chỉ với tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng của mình, hắn cùng Mộ Dung Vô Ngân giao thủ bất phân thắng bại. Tuy lão không tận mắt chứng kiến nhưng chuyện này rất nhanh rơi vào tai lão. Bên cạnh đó, mấy hôm trước, Diệp Vân có đến Linh Điền, lão đem Băng Phong Thiên Lý – một chiêu quần công kiếm pháp, truyền thụ cho hắn.



Thực ra, trong thâm tâm, Thất trưởng lão vốn đã định thu Diệp Vân làm đồ đệ. Đúng lúc Thi trưởng lão lợi dụng pháp lệnh của Thiên Kiếm Tông Thái Thượng trưởng lão, âm mưu vạch trần bí mật trên người Diệp Vân, đem bảo vật của Diệp Vân thu làm của riêng. Thất trưởng lão thấy vậy, lập tức lao ra, bức lui đám người của Thi trưởng lão, rồi mặc kệ Diệp Vân có đồng ý hay không, trước tiên thu hắn làm đồ đệ chuyện khác bàn sau.



“Tiểu tử, đừng để ta thấy vọng đó.” Trong lúc xem Diệp Vân tu luyện, lão hớp một ngụm rượu, rồi vui vẻ nói.


"Tiểu tử, gia tăng có một chút như vậy, lại mất thời gian hai ngày, ngươi thử nghĩ xem ngươi có thể làm nên cái gì? Ta đã thấy nhiều loại người ngu xuẩn, nhưng ngu xuẩn giống như ngươi như vậy ngược lại là chưa từng thấy qua."



Đang lúc Diệp Vân vui mừng, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng trần ngập sự tức giận.



Diệp Vân rùng mình, vội vàng quay người lại, liền thấy Thất trưởng lão đang tức giận, phẫn nộ.



"Sư phụ, người làm sao vậy?"



"Làm sao vậy? Ngươi trải qua hai ngày, xài hết hai miếng cực phẩm Linh Thạch của ta, nhưng thân thể cùng chân khí chỉ tăng lên một chút như vậy?" Thất trưởng lão tức giận mắng, ngón tay cái nhấn mạnh nơi đầu ngón tay út diễn tả thêm cái “một chút” mà lão nói.



Diệp Vân sửng sốt, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống. Quả nhiên, chỉ thấy trong tay hai quả cực phẩm Linh thạch đã hóa thành bột trắng. Diệp Vân phủi nhẹ hai tay, bột trắng tiêu tán bay vào không trung, tràn ngập giữa Linh Điền.



Cực phẩm Linh Thạch trân quý cỡ nào. Nếu bình thường để cho đệ tử Luyện Khí Cảnh sơ kỳ hấp thu, dưới tình huống thuận lời, tuyệt đối có thể tăng lên hai cấp bậc. Thế nhưng trong tay Diệp Vân, lại chỉ gia tăng một chút phẩm chất và số lượng chân khí, thân thể tăng lên thật sự cũng không có ý nghĩa.



"Sư phụ, theo như lão nhân gia người nói, điều này chứng tỏ ta trời sinh khác người, chỉ có thiên phú như vậy, mới có thể xứng đáng trở thành đệ tử của người." Diệp Vân biết rõ Thất trưởng lão cũng không thật sự tức giận, gian manh cười hắc hắc không ngừng.



" Còn dám cười, cái tên chết tiệt nhà ngươi tới đây cho ta. Còn lại một ngày, ta sẽ chỉ điểm ngươi một ít kiến thức về vật phẩm thượng hạng, để tránh về sau, tại Vô Ảnh Phong, ngươi bôi tro trát trấu lên mặt của ta." Thất trưởng lão hừ một tiếng, trong mắt hiện lên nét tán thưởng.



Diệp Vân miệng vẫn giữ nét cười ranh mãnh tiến lên phía trước, trên mặt hiện lên nét chờ mong.