Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 199 : Thiên Sinh Nhất Kiếm
Ngày đăng: 13:43 30/04/20
Hai người thầy trò ngồi đối diện nhau, khuôn mặt Diệp Vân tỏ ý mong chờ.
Hắn ở Thiên Thần Phong đã có thể thấy và hiểu rõ địa vị của Thất trưởng lão, cho dù là Tông chủ đại nhân cũng phải cấp cho lão ba phần mặt mũi.
Trên đỉnh Thiên Thần Phong, Thất trưởng lão chỉ liếc mắt là đã nhìn ra Lãm Nguyệt Phong chủ Tĩnh Như Thủy tu luyện đến bình cảnh không cách nào đột phá, rồi hời hợt chỉ điểm một chút đã làm cho nàng mừng rỡ như điên. Mà đối với Trích Tinh Phong chủ Vu Quang Viễn, lão cũng đưa ra biện pháp nhưng mà bị cự tuyệt thôi. Quan trọng nhất là, từ sự kinh sợ của Thi trưởng lão và phản ứng của những người khác, Diệp Vân có thể thấy: ở Thiên Kiếm Tông, Thất trưởng lão tuyệt đối không phải chỉ là lão điên trông coi linh điền giống như lời bọn họ nói, mà là một vị cao thủ tu vi cao tuyệt, có lĩnh ngộ đặc biệt về pháp tắc.
"Ngươi cảm thấy điểm mấu chốt nhất của Luyện Khí Cảnh là cái gì?" Thất trưởng lão quả nhiên không nói nhảm, há miệng liền hỏi.
Diệp Vân không có trả lời ngay, thoáng suy tư rồi nói: "Luyện Khí Luyện Khí, đương nhiên là ngưng luyện chân khí, mấu chốt chính là chất lượng chân khí phải càng cao càng hùng hậu mới tốt."
Đôi mắt Thất trưởng lão ngời sáng, lão khẽ gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, Luyện Khí Cảnh quan trọng nhất chính là ngưng luyện chân khí. Chỉ cần chân khí ngưng luyện đến cực hạn, như vậy khi đạt đến bình cảnh sẽ tự nhiên tìm được điểm mấu chốt đột phá, phá tan gông cùm xiềng xích, tấn chức cảnh giới mới, cứ như thế tuần hoàn nhiều lần cho tới Luyện Khí Cảnh thất trọng, thân thể ngưng luyện thành Chân Cương, ngưng tụ thành Linh Hồn chi Hỏa, đạt được nền móng Trúc Cơ."
"Lão nhân gia người nói rất đúng, hiện tại đệ tử chỉ cần chuyên tâm ngưng luyện chân khí là được rồi phải không?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
"Trên nguyên tắc là như thế, nhưng mà ngươi lựa chọn tu luyện Thối Tiên Tâm Pháp, có muốn như thế cũng không làm được. Mấu chốt của Thối Tiên Tâm Pháp ngươi cũng biết, thân thể và chân khí đồng tu, trong ngoài đồng bộ, nếu không thì không cách nào tấn cấp. Cho nên trăm ngàn năm qua hầu như không có mấy người tu luyện môn công pháp này, bởi vì bọn hắn thấy rằng cái giá để trả cho sự thành công thực sự rất là lớn." Thất trưởng lão gật đầu, có chút cảm khái.
"Giai đoạn đầu của tu luyện, chênh lệch giữa cái giá phải trả và thu hoạch đạt được tuy lớn, nhưng về sau chỉ sợ sẽ được ích lợi vô cùng a." Diệp Vân lơ đễnh nói.
Trong mắt Thất trưởng lão hiện lên vẻ tán thưởng, lão nói: "Đúng vậy, Thiên đạo nói chung vẫn rất công bằng. Ngươi tu luyện chân khí mà bỏ qua tu hành thân thể, đương nhiên cảnh giới sẽ tăng lên nhanh chóng, tu vi cũng nước lên thì thuyền lên. Nhưng mà khi đến Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, ngươi sẽ nhanh chóng phát hiện ra rằng, nếu chỉ chú trọng tu luyện chân khí thì cuối cùng sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Gần như sẽ khiến cho xác xuất ngưng tụ Kim đan thành công chỉ còn dưới tám phần. Ngược lại, nếu như tu luyện loại công pháp trong ngoài đồng tu như Thối Tiên Tâm Pháp này, sau khi Trúc Cơ thành công, khả năng ngưng luyện Kim đan sau này sẽ lớn hơn rất nhiều. Một khi đột phá Kim Đan thì sẽ cứ vậy mà "Nhất vãng vô tiền"(*) , không còn gì ràng buộc."
(*) nhất vãng vô tiền : thẳng tiến không lùi
Diệp Vân gật đầu, trong lòng cực kỳ tán đồng, chỉ có điều đối với câu nói sau cùng của Thất trưởng lão thì không đồng ý lắm. Sau Kim Đan là Nguyên Anh, sau Nguyên Anh còn có rất nhiều cảnh giới. Trong lòng của hắn, chỉ có tu luyện đến cảnh giới của đôi nam nữ thanh niên ấy mới được coi là thực sự tu luyện thành công. Giữa Kim Đan Cảnh và cảnh giới đó cũng không biết cách nhau bao nhiêu cái cảnh giới, nếu như nói trên con đường này không còn gì ràng buộc thì tuyệt đối không có khả năng.
Trên trán Diệp Vân chảy đầy mồ hôi rậm rạp, quần áo ướt đẫm.
Sau một khắc, bóng kiếm trong tay Thất trưởng lão chợt lóe lên rồi biến mất vô tung vô ảnh, phảng phất như từ trước đền giờ chưa từng xuất hiện qua.
Diệp Vân chỉ cảm thấy áp lực xung quanh lập tức tiêu tán không còn, toàn bộ người trở nên nhẹ nhõm vô cùng. Dường như tảng đá lớn ban nãy giờ đã được nhấc đi, toàn bộ thân người không chỗ nào là không tốt.
"Một kiếm này uy lực thật cường đại!" Diệp Vân thở một hơi dài, trong mắt tràn đầy kính sợ.
Thất trưởng lão sắc mặt ngưng trọng, nói: "Cái này chính là thức mở đầu của Thiên Sinh Nhất Kiếm, công kích thực sự còn chưa có triển khai, nhưng mà công kích chính thức cũng không khác biệt lắm, chính là một kiếm đâm ra."
Tâm tình kích động của Diệp Vân chậm rãi hồi phục, hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi, không khỏi nhíu mày.
"Có phải không cảm giác được bất kỳ biến hóa gì từ trên một kiếm này? Vậy là được rồi, bởi vì kiếm này vốn không có bất luận biến hóa gì, chỉ là một kiếm vô cùng đơn giản." Thất trưởng lão hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Diệp Vân, vừa cười vừa nói.
"Vì sao như thế?" Diệp Vân hỏi theo bản năng.
"Bởi vì này một kiếm này vốn không có biến hóa a, mà người luyện có thể đem lĩnh ngộ của chính mình đối với kiếm pháp, đối với đao pháp, thương pháp, chưởng pháp, thậm chí đối với Thiên đạo đều hòa hợp vào trong một kiếm này. Nếu như ngươi có thể đem hết thảy các loại biến hóa hòa trộn vào nhau, khi thi triển ra lại không nhìn ra bất kỳ biến hóa gì, như vậy là đã miễn cưỡng xem như tu luyện thành công!" Ánh mắt của Thất trưởng lão nhìn về phương xa, lão chậm rãi nói.
Diệp Vân không biết nói gì, cứ lẳng lặng đứng như vậy, trong đầu tràn đầy lời nói vừa rồi của Thất trưởng lão, cuối cùng ngưng tụ thành một kiếm không thể tin được!
Thiên Sinh Nhất Kiếm!