Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 200 : Trở lại Vô Ảnh Phong

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


Trong tay Thất trưởng lão lại hiện ra một thanh kiếm, tuy nhiên khí thế lần này không dồi dào và không thể địch nổi như lúc trước. Chỉ là chậm rãi đâm ra một kiếm như mây trôi nước chảy, thậm chí không tạo ra một chút tiếng gió.



“Hiểu chưa?”



Diệp Vân không trả lời ngay mà suy tư một lát rồi gật đầu nói: “Con đã hiểu.”



“Hiểu là tốt rồi, ngươi đã rõ ràng rồi thì hãy đi đi, không có việc gì thì không cần tới tìm ta. Ở Vô Ảnh Phong cũng không cần rêu rao là đệ tử của ta. Nhớ kỹ, từ giờ trở đi ngươi là đệ tử ký danh của Tô Hạo.” Thất trưởng lão hài lòng, vừa cười vừa nói.



Diệp Vân sững sờ, nói: “Con là đệ tử ký danh của Tô Hạo đại nhân?”



“Đúng vậy, từ giờ trở đi ngươi chính là đệ tử ký danh của Tô Hạo, như vậy sẽ thuận tiện cho việc tu luyện của ngươi ở Vô Ảnh Phong. Tuy nhiên, đệ tử ký danh và đệ tử chính thức có khác biệt rất lớn, đãi ngộ cùng địa vị khác nhau một trời một vực. Nhưng là ngươi chỉ cần một cái thân phận, mà Tô Hạo cũng chỉ cần một cái thân phận để cho ngươi tham gia vào trong Thập Sát Trận của hắn.” Thất trưởng lão gật gật đầu, giãi thích một phen.



Diệp Vân gật đầu trả lời: “Đệ tử đã rõ.”



“Vậy thì ngươi đi đi!” Thất trưởng lão vẫy vẫy tay. Trong đôi thần quang lúc này lại chậm rãi xuất hiện vẻ mờ mịt.



Diệp Vân khom người chào thật sâu, rồi quay người đi.



“Đợi một chút!” Thất trưởng lão bỗng nhiên gọi hắn lại.



“Sư tôn còn có dặn dò gì sao?” Diệp Vân sững sờ, tò mò hỏi.



“Mảnh linh điền này có bố trí trận pháp không gian liên thông đến tất cả địa phương của Vô Ảnh Phong. Ngươi không cần ra truyền tống bên ngoài mà đi qua phía bên kia là có thể trực tiếp đến Vô Ảnh Phong.” Thất trưởng lão chỉ về chỗ phía trước cách đó không xa, có một đoàn khí vụ như ẩn như hiện bay lên, đó là một cái cửa ra khác của linh điền.



Diệp Vân mỉm cười, nói: “Thời điểm đệ tử tham gia tranh đoạt tư cách khảo hạch đệ tử nội môn có thuần hóa một đầu Yêu thú, bây giờ vẫn còn đang ở Thiên Chúc Phong nên muốn qua đó đem nó theo.”



“Ồ! Ngươi thuần hóa một đầu Yêu thú sao? Là Yêu thú cửu cấp à?” Thất trưởng lão không biết việc này nên tò mò hỏi.


Diệp Vân mỉm cười, đưa tay sờ Thần Vũ Thứu Vương bên cạnh, nói: “Ngươi không nhìn ra con chim lớn này chính là được ta thuần dưỡng à, nó rất không muốn rời xa ta đấy chứ.”



Thần Vũ Thứu Vương đầu hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt khép hờ bỗng nhiên mở lớn, chỉ thấy hai đường sáng màu xanh như thực chất bay thẳng đi, lập tức tiêu tán.



“Quả nhiên là ngươi nuôi dưỡng, vậy nói giá đi, ta mua.” Người thanh niên được gọi là Vân Thiểu vênh váo tự đắc quát.



“Đúng vậy, nói cái giá đi. Vân Thiểu của chúng ta đã nhìn trúng đồ vật trên tay ngươi thì hôm nay ngươi phát tài rồi, yên tâm đi, việc buôn bán Vân Thiểu chưa bao giờ để người khác chịu thiệt thòi.” Một gã đệ tử vừa cười vừa nói.



“Vân Thiểu uy tín, ôn hòa, tấm lòng cũng rất tốt.”



“Tiểu tử ngươi tu luyện mấy đời mới có may mắn, lại có thể được Vân Thiểu nhìn trúng súc sinh ngươi nuôi dưỡng.” Một gã đệ tử áo trắng khác gật đầu phụ họa.



Hắn còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Thần Vũ Thứu Vương đột nhiên quạt cánh một phát, liền thấy một đạo công kích như thực chất bay thẳng đến, đánh vào trên người Vân Thiểu, muốn tránh cũng không thể.



Vân Thiểu phun ra một ngụm máu tươi, giờ khắc này hắn mới hiểu thực lực Thần Vũ Thứu Vương kinh khủng đến mức nào.



“Đây tuyệt đối không phải ngươi thuần dưỡng mà là được thế lực lớn bồi dưỡng từ nhỏ. Nếu không, nó sẽ không có khả năng lớn lên mạnh mẽ như vậy.” Vân Thiểu nửa ngồi nửa đứng, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.



“Không phải ta thuần dưỡng thì là ai? Chẳng lẽ là ngươi sao?” Diệp Vân đi lên một bước, trên mặt lộ vẻ trào phúng.



“Ngươi muốn làm gì, lùi xuống cho ta, ngươi có biết ta là ai không? Ta chính là người của Quân Tử Đường, ngươi dám động vào ta thì nhất định phải chết.” Vân Thiểu nhìn thấy Diệp Vân đi lên trước, miệng hùm gan sứa kêu to.



Diệp Vân vẻ mặt tươi cười, nói: “Người của Quân Tử Đường à, ta thật sự rất là sợ hãi nha.”



Vừa dứt lời, liền chứng kiến hắn ra tay nhanh như chớp, tát một cái lên mặt Vân Thiểu, đánh cả người hắn bay ra ngoài.



“Ta rất chán ghét ngươi gọi bằng hữu của ta là súc sinh!”