Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 202 : Gặp lại Thủy Thanh Huyên

Ngày đăng: 13:43 30/04/20


"Diệp Vân, chúng ta vừa mới tới Vô Ảnh Phong nên không cần qua mức xúc động. Hiện tại không cần vội, nếu đã biết quân tử đường tồn tài thì sau này chắc chắn sẽ chạm mặt." Lông mày Đoàn Thần Phong chau lên, trầm giọng nói.



"Đúng đó Diệp sư huynh. Mặc kệ mọi chuyện, trước hết chúng ta phải hiểu rõ về Vô Ảnh Phong rồi tính tiếp." Dư Minh Hồng vội vàng nói.

Diệp Vân cười nói: "Các ngươi hiểu lầm rồi. Không phải ta muốn chủ động đi tìm bọn họ gây chuyện. Ta chỉ nói là nếu vừa tới Vô Ảnh Phong mà quân tử đường đến gây chuyện thì cũng không phải sợ hãi. Chỉ cần bọn chúng giám trêu trọc ta thì ta sẽ đánh cho bọn chúng phải quay đầu bỏ chạy."



Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng còn tưởng Diệp Vân muốn chủ động xuất kích nhưng sau khi nghe hắn nói thì mới cảm thấy yên lòng.



"Tốt lắm, hai người chúng ta ngày mai sẽ đi đến chỗ sư tôn tu hành. Ba tháng sau mới có thể trở về. Trong thời gian đó ngươi nhớ phải cẩn thận đó." Đoàn Thần Phong gật đầu, tiến đến vỗ vai Diệp Vân.



Diệp Vân mỉm cười, hướng phía hai người nhẹ gật đầu.



Ba huynh đệ sắp chia tay. Ba tháng sau không biết sẽ gặp lại nhau trong tình huống nào nhưng hôm nay, bên trong sân nhỏ này, bọn họ muốn uống say một lần.



Qua một đêm bình yên. Vào lúc ở phía đông lộ ra một tia sáng ban mai thì Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng liền đứng dậy cáo từ. Bọn họ không muốn chậm trễ một chút nào. Nếu như Diệp Vân một mình ở lại Vô Ảnh Phong tu luyện thì bọn họ cũng phải hoàn thành khảo hạch nhanh một chút. Ba tháng sau trở về thì cũng có thể giúp đỡ hắn một chút.



"Thứu Vương, tu vi hiện tại của người có thể đấu với cao thủ Trúc Cơ Cảnh mà không thất bại không?" Diệp Vân tiễn hai người đi rồi xoay người lại, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng.



"Tiểu tử, bây giờ ngươi mới biết sợ hả? Không phải vừa mới khoác lác với hai tên kia sao? Cái gì mà cho dù đối phương có tu vi Trúc Cơ Cảnh cũng không khiến ngươi sợ." Thần Vũ Thứu Vương trêu tức Diệp Vân.



Diệp Vân mỉm cười, nói: "Tất nhiên là ta không sợ. Cho dù là cao thủ Trúc Cơ Cảnh đến đây, chẳng lẽ hắn coi thường quy tắc mà ra tay giết ta? Hơn nữa việc ta trở thành đệ tử ký danh của phong chủ Tô Hạo đại nhân thì bọn họ đã biết hết rồi. Ta lo là lo cho ngươi, nếu để ai đó biết ngươi không thuộc về Thiên Kiếm Tông. Đến lúc đó nếu có cao thủ đến đối phó với ngươi thì sẽ rất phiền phức."



Thần Vũ Thứu Vương đứng bật dậy. Con ngươi xoay tròn vài cái nói: "Cao thủ Trúc Cơ Cảnh chó má gì chứ, trừ phi là cường giả đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh tam trọng trở lên, còn lại thì cho dù lão tử đánh không lại cũng có thể bỏ chạy. So sánh về tốc độ thì ai có đủ khả năng để so với lão tử ta đây?"



Diệp Vân cười hắc hắc, nói: "Nếu như vậy thì ta đã lo lắng quá rồi. Tạm thời ngươi đợi ta ở trong nhà, ta đi bái kiếm phong chủ đại nhân."



"Là sư tôn của ngươi." Thần diệu vũ thứu Vương tức giận quát một câu.


Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên, không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào thì cánh của sân nhỏ được mở ra.



Diệp Vân bước vào sân, nhanh chóng đi đến trước mặt Thủy Thanh Huyên, quì xuống: "Diệp Vân bái kiến huyên di."



"Đứng lên đi." Thủy Thanh Huyên gật đầu, đôi mắt đẹp đảo qua Diệp Vân, khuôn mặt đẹp tỏ ra vui vẻ: "Không thể tưởng tượng được chỉ sau một thời gian ngắn ngủi như vậy mà tu vi của ngươi đã đột phá tới Luyện Khí Cảnh hậu kỳ, hơn nữa chân khí ngưng luyện trong cơ thể mỗi một giọt đều tràn đầy sức mạnh."



Diệp Vân không khỏi hít sâu một hơi, mặc dù đã sớm biết Thủy Thanh Huyền có một năng lực đặc biệt đó là có thể nhìn thấu tu vi của người khác. Nhưng không ngờ có thể nhìn đạt tới trình độ này, giống như nàng đã tiến vào trong cơ thể Diệp Vân xem xét kỹ càng một lần vậy. Ngoại trừ Tiên Ma Chi Tâm ra thì những thứ khác không thể qua mắt nàng được.



"Huyên di chẳng những dung nhan vẫn xinh đẹp như trước mà ánh mắt cũng lợi hại hơn trước rất nhiều a." Diệp Vân mỉm cười, híp mắt nói.



Tiểu tử thối, thứ hay không học lại đi học nịnh hót người khác. Hôm nay ngươi tới tìm sư tôn hữ danh vô thực đó a. Hắn đi từ hôm qua chưa có trở về. Có lẽ là đi xử lý mọi việc cho thích hợp nên quay về chậm một chút. Nếu ngươi đã đến thì nói chuyện với ta, tiện thể chờ hắn quay trở về."



Diệp Vân gật đầu. Đứng trước mặt Thủy Thanh Huyên khiến hắn cảm thấy thân thể được thả lỏng, giống như mọi áp lức vào lúc này đã được giải tỏa.



"Nếu được như vậy thì còn gì bằng. Trước đây từng nghe nha đầu Tô Linh nói qua đồ ăn do huyền di làm ngon nhất thiên hạ nên hôm nay nhất định phải nếm thử." Đối mặt với Thủy Thanh Huyên, Diệp Vân vô cùng tự nhiên.



"Nha đầu cái gì cũng nói với ngươi. Thôi được lần này ta cho ngươi nếm thử là được a." Thủy Thanh Huyên cũng không khiêm tốn, cười cười.



Diệp Vân lúc này mới hỏi: "Huyên di, Tô Linh đâu?"



Thủy Thanh Huyên nhìn hắn một cái, cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không hỏi câu này. Cuối cùng vẫn không nhịn được a."



Diệp Vân không khỏi gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng.



"Tô Linh bị sư tôn của ngươi đưa đến hậu sơn Hỏa Long Quật tu hành!" Sắc mặt của Thủy Thanh Huyên bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, từ từ nói ra.