Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 237 : Mật thất tu luyện

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Diệp Vân nghe vậy thì có chút sững sờ. Hắn đúng thật là không ngờ người thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng trước mặt của mình này cũng giống hắn, là đệ tử của Tô Hạo.



Tô Hạo tổng cộng có chín đệ tử, thêm Diệp Vân vào làm đệ tử ký danh thì cuối cùng cũng đã thu đủ mười đệ tử, có thể tu luyện Thập Sát Trận.



Nhưng mà, bởi vì sự lĩnh ngộ cảnh giới của Diệp Vân còn chưa đầy đủ, thêm nữa là hắn mới vào Vô Ảnh Phong, nên Tô Hạo vẫn chưa an bài để Diệp Vân gặp mặt những đệ tử khác. Nhưng Diệp Vân hắn đúng thật là không ngờ, mình hôm nay lại có thể gặp được một vị sư huynh trong chín vị sư huynh của hắn.



“Bái kiến sư huynh!” Diệp Vân ôm quyền, hành lễ nói.



“Không cần khách khí. Mấy ngày trước, ta có nghe sư tôn nói qua về tiểu sư dệ, nói ngươi tiền đồ không thể hạn lượng, tu vi sau này chỉ sợ là mạnh nhất trong mười người chúng ta. Hôm nay vừa thấy thì quả nhiên là đúng như lời đồn, với tu vi Luyện Khí Cảnh nhị trọng mà ta cảm thấy chân khí hùng hậu như vậy. Nếu không phải sư huynh ta mấy tháng trước có chút đột phá thì hôm nay chỉ sợ không phải là đối thủ của ngươi rồi.” Lữ Thiên Thu cười ha hả, vỗ lên bả vai của Diệp Vân.



“Từ lúc vào Vô Ảnh Phong thì ta vẫn chưa có cơ hội để gặp mặt các vị sư huynh. Hôm nay gặp mặt, không ngờ sư huynh lại có thể khiến ta không nhìn ra được chút manh mối nào, xem ra sư huynh cũng đã đột phá đến Trúc Cơ Cảnh rồi.” Diệp Vân mỉm cười, không kiêu không nịnh, nói.



Trong mắt Lữ Thiên Thu lóe lên tinh mang, sau đó mang theo vẻ tán thưởng mà gật đầu: “Vi huynh nửa năm trước đã Trúc Cơ thành công, sau đó, trong hai tháng miễn cưỡng mới có thể tăng đến Trúc Cơ nhị trọng. Sư đệ quả nhiên là hảo nhãn lực.”



Lữ Thiên Thu có thể trở thành một trong mười đệ tử của Tô Hạo thì chứng tỏ tu vi không phải là bình thường, thiên phú cũng có thể nói là cao tuyệt. Với tu vi Trúc Cơ Cảnh nhị trọng của hắn thì chắc hẳn đệ tử Trúc Cơ Cảnh có thể so sánh được, nếu chính thức thi triển ra thực lực thì tối thiểu cũng phải tăng lên một cấp.



Diệp Vân cười nói: “Sư huynh khen nhầm rồi. Đúng rồi, bộ Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này đúng là phù hợp với ta, nhưng mà ta xem trong đó thì dường như nó còn có chỗ thiếu sót thì phải.”



Ánh mắt Lữ Thiên Thu sáng lên, gật đầu nói: “Xem ra sư tôn nói quả nhiên không sai. Trí tuệ của sư đệ vô cùng linh mẫn, mỗi lần nhìn nhận mọi việc đều có thể nhìn thấy được bản chất của nó, đôi khi thoạt nhìn thì có vẻ cuồng vọng bất tuân, thế nhưng mà tâm tư cẩn thận, vậy mà lại có thể phát hiện ra được sự thiếu sót của bộ Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này. Không tệ. Bộ Huyễn Diệt Lôi Quang Độn này đúng là có chỗ thiếu sót, hình như thiếu một chút ở đoạn cuối thì phải.”



“Vậy có vẫn đề gì không?” Diệp Vân nhíu mày, trầm giọng hỏi.



“Không sao cả, cũng không ảnh hưởng gì đến việc tu luyện, chẳng qua là khi tu luyện đến cực trí, thân thể hóa thành lôi đình thì cũng chỉ là nói chơi mà thôi. Nói thật, nếu thật sự có thể tu luyện đến trình độ như vậy thì bộ công pháp này sao có thể lưu lạc đến Thiên Kiếm Tông ta được chứ.” Lữ Thiên Thu cười nói.
Trên cánh cửa đá cũng không có gì khác biệt, chỉ có một vết lõm hình chữ nhật, bên cạnh có viết một loạt các chữ nhỏ.



Một ngày cần năm trăm điểm cống hiến.



Diệp Vân thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Tàng Võ Các này đến cùng là nơi nào vậy? Lựa chọn công pháp và tiên kỹ cần một số lượng điểm cống hiến lớn thì cũng thôi, thế mà cái mật thất dùng để tu luyện này cũng phải tốn năm trăm điểm cống hiến một ngày. Nếu như không phải hắn đã bán ra Huyết Diễm Tinh Quang thảo rồi thì đúng là không đủ điểm cống hiến để đi vào Tàng Võ Các này.



Tuy rằng trong lòng đang chửi mắng không ngừng, nhưng Diệp Vân hắn vẫn không thể không lấy ra lệnh bài thân phận, trừ đi một nghìn điểm cống hiến.



Thạch môn từ từ mở ra, bên trong ánh sáng mờ ảo, chỉ có một viên minh châu to bằng cái bát trên đỉnh mật thất, tỏa ra ánh sáng nhu hòa.



Diệp Vân đi vào, nhìn xung quanh mật thất thì thấy trong này cũng không có thứ gì, chỉ thấy chính giữa có một hàn đá hình vuông, mặt trơn nhẵn như gương, chắc hẳn chính là nơi dùng để tu luyện.



Diệp Vân lắc đầu. Mật thất này so với bên ngoài thì cũng không có chút khác biệt nào, vậy mà lại còn thu lấy của người ta năm trăm điểm cống hiến, đúng là lòng dạ hiểm độc.



Diệp Vân khoanh chân ngồi xuống, tùy ý lấy ra một đống linh thạch thượng phẩm đặt trước người, sau đó áp khối ngọc giản lên trán.



Chân khí truyền vào thì lập tức có một luồng thông tin kỳ diệu từ trong ngọc giản truyền sang, phá vỡ mi tâm, chạy thẳng vào não hắn.



Diệp Vân chưa từng có một loại cảm giác thần kỳ như vậy. Luồng thông tin này lại có một loại ảo giác là có thể ghi lại, khiến cho hắn cảm thấy mình đang ở trong một cảnh giới vô cùng kỳ diệu, rồi thấy đầu mình oanh lên một tiếng.



Ngay sau đó thì hắn chứng kiến sấm sét đầy trời.