Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 285 : Cân bằng

Ngày đăng: 13:44 30/04/20


Không ngờ một ánh mắt lại có thể ẩn chứa Hỏa hệ pháp tắc. Chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, chân hoả lập tức bị phá vỡ, quả là mới thấy lần đầu.



Trong lòng Diệp Vân tràn đầy kinh hỉ. Thành công lĩnh ngộ Hỏa hệ pháp tắc đã giúp hắn đối với bất kỳ loại hỏa diễm nào cũng đều có một loại cảm giác quen thuộc.



Chỉ vài giây trước Chân Hỏa còn làm cho tâm sinh(*) của hắn trở nên tuyệt vọng, thế nhưng bây giờ lại không có một chút sợ hãi nào, Chân Hỏa trước mặt chẳng qua giống như là một đạo sóng ánh sáng ôn hòa mà thôi. Nó không những sẽ không làm Diệp Vân bị tổn thương mà ngược lại còn làm cho tình trạng thân thể hắn càng trở nên tốt hơn.

(*)Tâm sinh: tư tưởng, tâm tư, tinh thần. . .



Diệp Vân chỉ đơn giản đưa tay thoáng cảm thụ một chút biến hóa mà Chân Hỏa mang tới rồi lập tức thoát ra ngoài.



Chân Hỏa Phi Sư thấy Diệp Vân có thể ngăn cản chân hỏa tấn công nên không có dũng khí vọng động, còn Diệp Vân lại bởi vì không biết sau khi hắn đâm thủng Chân Hỏa thì Chân Hỏa Phi Sư có tức giận mà lao thẳng xuống tấn công hắn hay không nên cũng đứng yên chăm chú nhìn nó. Hắn không hề biết được Chân Hỏa Phi Sư sẽ có hành động gì, chỉ biết nó có hỏa diễm cực kỳ mạnh mẽ, nghe đâu tu vi chân chính của nó có thể so với Tô Hạo.



Tô Hạo thân là Vô Ảnh Phong chủ, tu vi đạt tới Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, thực lực sâu không lường được. Dù cho hắn đứng ở một chỗ mặc cho Diệp Vân tấn công thì e rằng Diệp Vân cũng không thể tổn mỉa mai đến một cọng tóc của hắn. Mà nếu đúng như Tô Ngâm Tuyết đã nói về Chân Hỏa Phi Sư thì thực lực của nó không t hoa kém gì Tô Hạo cả. Một khi Diệp Vân đi ra khỏi chân hỏa đang vây quanh mình mà lúc ấy Chân Hỏa Phi Sư cũng đồng thời lao thẳng xuống thì chỉ sợ trong chớp mắt thân thể hắn sẽ bị vỡ thành từng mảnh nhỏ.



Một người một thú cứ như vậy đứng trên không trung lặng lẽ nhìn nhau, không ai có bất kỳ hành động gì.



Linh thú bên cạnh Chân Hỏa Phi Sư đang cuối đầu run rẩy thì thấy bóng dáng của Diệp Vân, ý niệm đầu tiên đó là bay xuống xé xác tên người phàm thấp kém này thành từng mảnh nhỏ nhưng mà Chân Hỏa Phi Sư vẫn không có mệnh lệnh gì nên bọn c hồng không dám có bất kỳ hành động nào. Bọn chúng sợ bản thân làm điều gì đó sai lầm khiến cho Chân Hỏa Phi Sư không vừa lòng thì nó sẽ ban tặng cho chúng Chân Hỏa thì toi mạng.



Diệp Vân lẳng lặng nhìn về phía Chân Hỏa Phi Sư, muôn vàn ý nghĩ hiện lên trong đầu. Hắn muốn tìm một cách an toàn để có thể rời khỏi đây.



Thế nhưng hắn chưa hiểu rõ về Chân Hỏa Phi Sư nhiều lắm nên trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không thể nghĩ ra cách nào có thể an toàn rút lui. Vì vậy hắn bèn đứng im tại chỗ, muốn lấy bất biến ứng vạn biến.



Còn trong lòng Chân Hỏa Phi Sư thì tràn đầy nghi ngờ và khiếp sợ. Cái tên người phàm thoạt nhìn yếu kém trước mặt nó đây không những có thể ngăn cản sự tấn công của Chân Hỏa mà khi đối mặt với uy phong của nó lại có thể thản nhiên đứng đó, không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào.


Nhưng mà Chân Hỏa Phi Sư thực sự đã bị tràng cảnh hấp thu linh khí điên cuồng của hắn hù doạ cho kinh sợ, ngây ngốc đứng im trên không trung nhưng nó vẫn chằm chằm nhìn đám người Diệp Vân không nháy mắt.



Nếu đánh tiếp với Diệp Vân, Chân Hỏa Phi Sư chắc hẳn sẽ không dùng Chân Hỏa vì nó đã vô dụng. Như vậy, chắc hẳn nó sẽ dùng thân thể cường đại để công kích hắn, dù Diệp Vân khôi phục lại thực đỉnh phong mà muốn đánh thắng nó cũng khó nhưng đám người Tô Ngâm Tuyết từ nãy đến giờ chắc lực lượng khôi phục không ít, đến lúc đó, kết quả như thế nào cũng không thể kém được.



"An tâm ngồi xuống tu luyện đi, không cần lo nghĩ chuyện khác." Thanh âm Diệp Vân vang lên trong tai mỗi người.



Đám người Tô Ngâm Tuyết lập tức minh bạch suy nghĩ của hắn, tất cả nhìn nhau một cái rồi đồng loạt ngồi xuống khôi phục tu vi. Mỗi người đều nắm Linh Thạch trên tay, ra sức hấp thu với tốc độ nhanh nhất có thể.



Trí thông minh của Chân Hỏa Phi Sư vẫn còn rất thấp. Nó chỉ biết chờ thời cơ tốt nhất để ra tay nhưng lại không biết rằng trước đó chính là thời cơ tốt nhất cho nó. Đợi đến lúc sau, thời điểm đám người Diệp Vân có hành động, thời cơ tốt nhất chắc hẳn đã không còn.



Diệp Vân đang muốn nhất là cái tình trạng hiện tại, như vậy tất cả đều nắm trong tay.



Thời gian lặng lẽ trôi qua. Đám người Diệp Vân dần dần cũng khôi phục được thương thế, hồi phục lại lực lượng một lần nữa. Còn riêng Diệp Vân, hắn chỉ cần thêm thời gian một nén nhang nữa thôi, lực lượng sẽ trở lại đỉnh phong.



Nhưng bỗng nhiên, bốn gã đệ tử đang ở sau lưng Quân Nhược Lan giúp nàng chữa thương đột nhiên mở to mắt, đồng loạt đứng lên.



Keng keng keng!



Thanh âm thanh thuý của tiếng chuông vang lên du dương trong không trung, ba mươi tên ác đồ cũng đồng loạt mở mắt.