Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 302 : Trở về

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


Chính giữa bầu trời, quang ảnh màu lam đột nhiên bành trướng thành quang cầu ngàn trượng, cuối cùng tạo thành một lối đi, không ngừng phun ra nuốt vào ánh sáng rực rỡ.



Thông đạo lập tức được hình thành, một thân ảnh xuất hiện ngay chính giữa vùng ánh sáng màu lam, người này Diệp Vân chưa từng gặp qua. Đó là một ông lão thanh quắc* nghiêm nghị, tóc hoa râm, mặc áo đạo sĩ màu xám, mắt sáng như đuốt nhìn chung quanh.

*Thanh quắc: thanh cao, quắc thước.



"Thí luyện tại Đoạn Hồn Sơn Mạch dừng tại đây, toàn bộ các đệ tử ra ngoài, quay về lại thế giới."



Giọng nói của lão giả thanh quắc lanh lảnh truyền đi khắp nơi, lẩn quẩn trong tai mọi người.



Tiếng nói vừa dứt, hai tay lão giả ở trước ngực nhẹ nhàng điểm hơn mười cái, lập tức quang ảnh bắn ra khắp nơi, đánh vào hơn mười người đang ở hư không.



Trong khoảng khắc, một quang ảnh trong số đó nổ tung, nháy mắt những quang ảnh khác cũng nổ tung, bao trùm lên mười người. Diệp Vân lập tức cảm thấy hoa mắt, không gian của thông đạo màu lam lúc trước lại xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người. Lối đi này không phải lơ lửng trên không mà là ở trước người bọn hắn, và bây giờ dưới chân bọn hắn lại là một cái sân phơi lát những phiến ngọc cực lớn.



Diệp Vân đợi năm người, Mộ Dung Vô Ngân và Giang Thủy Ngưng dẫn theo bốn gã đệ tử. Bốn gã đệ tử Thiên Thần Phong vẻ mặt khiếp sợ xuất hiện trước mặt mọi người. Mà từ một bên khác, Quân Nhược Lan thướt tha, chậm chậm bước đến.



"Quân Nhược Lan!"



Tia lạnh lẽo trong mắt Diệp Vân bắn ra mãnh liệt, ngưng kết đầy sát ý.



"Diệp Vân sư đệ, chúng ta lại gặp nhau rồi." Quân Nhược Lan mỉm cười, từ đầu đến cuối không thèm để tâm đến sát ý trong mắt Diệp Vân.



Thông đạo mở ra, đám người Diệp Vân không thể ra tay. Lúc này cho dù Diệp Vân có mười lá gan cũng không dám ra tay, trừ khi hắn muốn cùng nàng ta đồng quy vu tận.



"Sớm muộn gì ân oán giữa chúng ta cũng sẽ phải chấm dứt." Diệp Vân hít một hơi sâu, tạm thời kiềm chế phẫn nộ trong lòng.



"Sau này đệ sẽ rõ, giữa chúng ta kỳ thực không có ân oán gì hết, cũng không cần thiết phải có ân oán." Quân Nhược Lan cười nhẹ trả lời.



Diệp Vân hừ lạnh, ánh mắt rơi vào lão giả thanh quắc.



"Bái kiến Cung Trưởng lão!"


Ánh sáng màu lam tràn ngập đôi mắt, bao phủ lấy thân thể.



Khi Diệp Vân nhìn rõ được cảnh vật phía trước, ánh sáng màu làm bỗng nhiên chui rút vào hư không, không thể nào nhìn thấy nữa. Hắn cảm thấy bàn tay mềm mại tinh tế đang nằm trong tay mình đầy mồ hôi, khẽ run rấy.



Trong khoảng khắc, các đệ tử rèn luyện nối tiếp nhau xuất hiện, đứng đầy trên quảng trường.



"Tốt rồi, các con đều đã trở về, như vậy chuyện tiếp theo sẽ giao lại cho bọn họ". Giọng nói Cung Trưởng Lão vang lên bên tai.



Đám người Diệp Vân ngẩng đầu nhìn, thấy mình đang đứng trên quảng trường điện Thiên Thần. Phía trên là mấy người Tông chủ, Thi Trưởng lão, tứ đại Phong chủ, Mộ Dung Vô Tình đang đứng sóng vai, thản nhiên nhìn bọn họ.



"Tham kiến Tông chủ đại nhân, bái kiến Trưởng lão, bái kiến Phong chủ!"



Chúng đệ tử khom mình hành lễ, giọng nói rõ ràng.



"Tất cả hãy đứng lên đi." Thanh âm của Tông chủ lẩn quẩn trong không khí.



Khi Tô Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt của đám người cấp cao của Thiên Kiếm Tông đồng loạt nhìn qua, rơi vào khuôn mặt nàng.



"Việc này là như thế nào?"



Thanh âm thản nhiên của Tông chủ vang lên, không chút cảm xúc.



Chuyện này không cần nói, mọi người cũng hiểu là đang hỏi Tô Linh, tại sao trong thân thể con lại có huyết mạch của Yêu tộc?



Toàn thân Tô Linh run rẩy, trong hốc mắt đã lóng lánh nước, sau đó từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má trơn bóng như ngọc.



Huyết mạch yêu tộc, muốn giấu giếm ư, làm sao mà giấu cho được đây!