Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 335 : Yêu Ma Chi Ảnh

Ngày đăng: 13:45 30/04/20


Tô Hạo thật không ngờ Diệp Vân lại dám hỏi hắn một câu như thế, chỉ một câu hỏi đơn giản như thế lập tức đánh tan tất cả những do dự còn tồn tại trong lòng của hắn.



Tô Hạo đột nhiên nhảy lên, phóng thẳng lên trời và hạ xuống trên Tài Quyết Đài đứng sóng vai cùng Diệp Vân.



“Chư vị đường xa vạn dặm đến đây mục đích chính là vì tiểu nữ có hay không mang Yêu Tộc huyết mạch, hôm nay Tô Hạo ta tuyên bố tại đây, tiểu nữ không thể nào tiếp nhận khảo nghiệm Yêu Chi Mạt Lộ, nếu chư vị quyết tâm không từ bỏ hay là có người nào không phục, xin mời lên Tài Quyết Đài cùng Tô mỗ phân cao thấp.”



Giọng nói Tô Hạo sang sảng, truyền khắp phạm vi mười dặm, vang dội bên tai mỗi người.



Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều ngây người. Trước đây Tô Hạo cũng tỏ thái độ bảo vệ vợ con một cách mãnh liệt, bất quá ngôn từ vẫn còn có chút hòa hoãn, ngữ khí cũng không kiên quyết như thế.

Giờ phút này, trong thanh âm của Tô Hạo tràn đầy vẻ dứt khoát, một cỗ sát ý ngưng tụ trên không trung, giống như một lưỡi dao sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ.



“Thật to gan, thật là cực kỳ láo xược.” Thanh âm của Thi trưởng lão vang lên, hắn tức giận quát lớn:” Yêu Tộc huyết mạch là sự tình trọng đại, không phải là chuyện an nguy của vợ con Tô Hạo ngươi, chính là có quan hệ đến toàn bộ Nhân tộc. Ngươi là một gã tu sĩ Nhân tộc, lại đi lấy Yêu Tộc, sinh hạ Yêu Tộc huyết mạch, còn không tự vận tại chỗ để tạ tội.”



“Thi lão thất phu, ngươi có ngon thì lên đây, ta cam đoan ngươi cũng có kết quả như cái tên ngụy quân tử Thần Thiên Vân kia.” Diệp Vân cầm trong tay Tử Ảnh Kiếm chỉ xéo Thi trưởng lão, lạnh giọng quát.



“Láo xược, không biết tôn trọng tôn trưởng.” Thi trưởng lão khẽ giật mình, khuôn mặt đỏ bừng, nổi trận lôi đình, hắn nhảy lên không trung chỉ vào Diệp Vân quát lớn:” Tiểu súc sinh, hôm nay ta không giết ngươi thì uổng cho thân phận Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông.”



“Miệng hùm gan sứa, có bản lĩnh thì lên đây, đừng có lải nhãi.” Diệp Vân cười lạnh nói.



Thi trưởng lão trở thành Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông đã hơn hai mươi năm, địa vị cực cao, bìng thường mỗi người đối với hắn đều hết mực cung kính, chưa từng có như ngày hôm nay, bị một gã hậu bối đệ tử như Diệp Vân chỉ thẳng vào mặt quát mắng.



Thân hình hắn lập lòe, rơi vào Tài Quyết Đài.



“Ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi!” Trong tay hắn xuất hiện một vũ khí kỳ dị, giống như đao mà không phải đao, giống như kiếm mà không phải kiếm.



Diệp Vân bước lên một bước, Tử Ảnh Kiếm trong tay phải nhẹ nhàng rung lên, tầng tầng lớp lớp sóng ánh sáng tử sắc nhộn nhạo rung động tràn ra bên ngoài.


“Đúng vậy, đúng là như thế.”



Trong lúc nhất thời, có không ít cao thủ của các tông môn cùng quát lên.



Thi trưởng lão không thèm trả lời, hắn cũng không muốn trong giờ phút này phải phân tâm để đáp trả, triệu hoán Yêu Tộc đại năng tàn ảnh đã hầu như hao phí hết tinh lực của hắn. Lúc này đây, ngoại trừ việc đem Tô Hạo cùng Diệp Vân chém giết, những thứ khác đối với hắn đều không quan trọng.



“Các ngươi đừng nên bảo sao nghe vậy, Thủy Thanh Huyên chính là vợ của Tô Hạo, lời nói của nàng làm sao có thể chứng minh Thi trưởng lão thi triển chính là Yêu Tộc Thần Thông?”



Đột nhiên, Đoàn Hồng Trình hét lớn một tiếng, dập tắt tiếng nghị luận nhao nhao của đám đông.



“Không sai, sự thật là như thế.” Đoàn Uân Sa sửng sốt một chút, gấp gáp nói.



“Chuyện đó có lý, Yêu Tộc đã biến mất mấy nghìn năm, chính thức Yêu Tộc Thần Thông cùng Yêu Khí chúng ta đều chưa từng gặp qua, làm sao có thể xác định Thi trưởng lão thi triển chính là Yêu Tộc Thần Thông đây?” Đỗ Thuần Thiên luôn miệng nói.



“Nếu như không phải Yêu Tộc Thần Thông, như vậy cái này chính là Thiên Địa pháp tướng hả?” Thất trưởng lão cười lạnh quát.



“Chúng ta đây không biết, có lẽ Thi trưởng lão có thần thông đặc biệt khác, Pháp Bảo chúng ta cũng không hiểu biết đây.” Đoàn Hồng Trình nhún nhún vai, vừa cười vừa nói.



“Đúng vậy, chúng ta cứ lẳng lặng xem cuộc chiến, chờ bọn hắn phân ra thắng bại rồi hãy nói.” Đoàn Uân Sa gật đầu phụ họa.



“Lẳng lặng đứng xem cuộc chiến chẳng có ý nghĩa, không bằng ta hướng hai vị Vương gia lĩnh giáo một phen, luận bàn một chút.”



Bỗng nhiên, thanh âm của Diệp Vân vang lên, trong giọng nói dường như đến từ vực sâu huyền băng, rét lạnh đến cực hạn.